Từ Xán Từ Tinh Tinh, trái tim đau đớn như bóp nghẹt.
“Xin … Xin em…”
Chỉ đến lúc , cô mới đột nhiên hiểu … Cô mất điều gì.
Không chỉ là mạng sống.
Mà còn cả tương lai, cả cơ hội để sống tiếp, cả những thứ cô đáng lẽ thể trân trọng…
Cô tất cả trong tay, nhưng thời khắc , cô chẳng nhận điều gì cả.
Từ Tinh Tinh siết chặt nắm tay, nghẹn ngào : “Chị kẻ thứ ba! Là gã đàn ông lừa chị!”
Từ Xán em gái, nước mắt rơi xuống.
Cô bật thốt lên: “ ! Chị kẻ thứ ba! Là gã lừa chị!”
Đây là đầu tiên cô dám hét to điều .
Từ Tinh Tinh gật đầu thật mạnh. Đối với cô, chị gái bao giờ là như họ .
Đột nhiên, Kỷ Hòa lên tiếng: “Cô báo thù ?”
Từ Xán ngước mắt lên, đối diện với ánh của Kỷ Hòa, đó khẽ lắc đầu.
“Là do chọn kết cục .” Cô , giọng bình thản nhưng đầy chua xót. “Lúc đó đủ dũng khí, mà giờ thì nhận … cũng chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa.”
Cô buông bỏ.
Điều cô hối tiếc nhất, chính là thể cùng em gái trưởng thành.
Đằng Từ Xán, một khe hở đen ngòm từ từ xuất hiện.
Cô liếc nó, sang Từ Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, chị đây.” Cô mỉm , nhẹ giọng dặn dò. “Bố nhờ em chăm sóc. Đừng nghĩ về chuyện của chị nữa, hãy sống thật cuộc đời của em.”
Từ Tinh Tinh cắn môi, nước mắt lăn dài.
“…Chị, em .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/333.html.]
Kỷ Hòa khe hở màu đen, cảm thấy chút quen thuộc.
Cô còn kịp gì, khe hở bỗng rung lên một cái, … trốn lưng Từ Xán.
Nó như thể đang run rẩy.
— Sao gặp vị cao nhân nữa !
Chẳng dám chần chừ thêm, khe hở nhanh chóng nuốt chửng Từ Xán trong, đó hoảng loạn biến mất ngay tức khắc, giống như đang vội vàng chạy trốn.
Viên Viên chớp mắt, ngơ ngác : “Ơ? Sao tự nhiên thấy ấm lên ?”
Cả căn phòng dường như bớt lạnh hơn.
Từ Tinh Tinh lặng một lúc lâu, nơi chị gái biến mất.
Cô hít sâu một , sang Kỷ Hòa, ánh mắt ngập tràn kiên định.
“Chị, gì để khiến gã đàn ông đó trả giá?”
Gã gián tiếp hại c.h.ế.t chị gái cô… Sao cô thể cam tâm để sống yên ?
Chị gái cô chọn buông bỏ.
Mộng Vân Thường
cô thì !
Kỷ Hòa chớp mắt, lạnh lùng :
"Báo cảnh sát."
Từ Tinh Tinh thấy ba chữ đó, trong giây lát còn tưởng nhầm.
Cô định lên tiếng thì một giọng khác vang lên.
" chị tự sát..."
"Không !"
Người cất lời là Tiểu Văn—cô gái im lặng bấy lâu nay.
Cô chằm chằm Kỷ Hòa, giọng lộ rõ sự hoảng hốt:
"Không báo cảnh sát!"