Thậm chí, khi viện trưởng thông báo sẽ chọn tám đứa trẻ tham gia game show cùng các khách mời, còn do dự hỏi:
"Viện trưởng chọn cháu ? … mặt cháu như thế …"
Viện trưởng mỉm , khẳng định rằng điều đó vấn đề.
Dù , Đường Hằng vẫn thấp thỏm yên.
Gương mặt xuất hiện ống kính… liệu khán giả sợ hãi ?
Ngay khi đang xì xào, giọng dịu dàng của Kỷ Hòa vang lên:
"Không gì đáng sợ cả, đây chỉ là vết bớt thôi."
Một đứa trẻ tò mò hỏi:
"Vết bớt là gì ạ?"
Kỷ Hòa suy nghĩ một lát, đó mỉm giải thích:
"Khi Thượng đế tạo con , những đứa trẻ đáng yêu xinh khiến ngài kìm mà hôn một cái. Thượng đế dùng sức mạnh, thế là để dấu vết như thế ."
Đám trẻ ngơ ngác, đôi mắt long lanh.
"Vậy tức là… vết bớt là dấu chứng tỏ Thượng đế yêu ạ?"
" ."
Kỷ Hòa khẽ gật đầu, ánh mắt đầy dịu dàng.
Mộng Vân Thường
Các bé con đồng loạt "ồ" lên.
Vết bớt lúc nãy còn cho là đáng sợ, nay bỗng chốc trở thành một dấu ấn đặc biệt, đáng tự hào.
Đường Hằng, còn cúi đầu, giờ đây như một ngọn nến thắp sáng.
Cậu bé Kỷ Hòa, ánh mắt long lanh như những vì nhỏ giữa bầu trời đêm.
Bình luận mạng bùng nổ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/711.html.]
"Cầm Oản Phường: Ôi trời ơi, EQ của Kỷ Hòa cao thật đấy!"
"Âu Dương Thần Thụy: đó! Lời giải thích dịu dàng lãng mạn! Vết bớt bây giờ trông đáng sợ chút nào, mà còn đặc biệt!"
Cách đó xa, một nhóm trẻ con đang tụ tập vẽ tranh lên bức tường rào của cô nhi viện.
Nền tường vốn chỉ một màu vôi đơn điệu, viện trưởng luôn cảm thấy nó ảm đạm, nên cho phép các bé lớn hơn, năng khiếu hội họa, tự tay trang trí.
Có bé vẽ cầu vồng.
Có bé vẽ những đám mây trắng bồng bềnh.
Vừa vẽ tranh cãi xem ai vẽ hơn, khí náo nhiệt hẳn lên.
Kỷ Hòa chậm rãi tới, dùng bánh kẹo để đổi lấy một hộp màu và một cây bút vẽ từ bọn trẻ.
Đường Hằng thấy , ngạc nhiên hỏi:
"Chị ơi, chị cũng vẽ tranh tường ?"
Không ngờ một lớn như chị cũng tính trẻ con như .
Kỷ Hòa lắc đầu, ánh mắt ôn hòa bé.
"Nhắm mắt , chị quà tặng em."
Đường Hằng tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt theo lời chị.
Lưng bé hướng về phía ống kính, khiến tất cả chỉ thể thấy Kỷ Hòa cúi xuống, cầm bút vẽ lên mặt .
Ánh nắng chiều chiếu nghiêng, soi sáng gương mặt thanh tú tì vết của cô.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc cô khẽ bay.
Giọng trong trẻo vang lên bên tai Đường Hằng:
"Ai cũng khiếm khuyết, ai hảo cả. chính vì khiếm khuyết, con mới trở nên đặc biệt."
"Cho dù em điểm khác biệt, em vẫn thể giống như hoa hướng dương, vươn về phía mặt trời."