Mãi đến khi đoàn khách mời xa, đến cả bóng lưng cũng còn thấy nữa, đám trẻ mới tiếc nuối chuẩn rời .
ngay lúc đó, Như Nguyệt bất chợt phát hiện cách đó xa một nhóm lớn xa lạ.
Bọn họ giáo viên.
Cũng bảo vệ.
Không lẽ là khách mời mới?
Vừa mới tiễn nhóm Kỷ Hòa , bây giờ nhóm khác tới ?
Mộng Vân Thường
Nghiêm Tập bĩu môi, định chạy hỏi viện trưởng một câu.
Cô bé mong thêm khách mời mới, vì trong lòng cô bé, chẳng ai thể hơn chị Kỷ Hòa.
Thế nhưng, viện trưởng :
"Bọn họ đến nhận con nuôi."
Như Nguyệt sững sờ, đó gật đầu hiểu .
, thỉnh thoảng cũng sẽ những gia đình đến đây để nhận nuôi trẻ em.
Thông thường, những nhận nuôi sẽ quan sát một thời gian, xem đứa trẻ mà họ chọn hòa đồng với thế nào, tính cách .
Nên cảnh tượng với Như Nguyệt gì xa lạ.
cô bé , chuyện chẳng liên quan gì đến .
Bởi vì chân của cô bé tật.
Không ai quan tâm đến một đứa trẻ khiếm khuyết cả.
Từ đến nay, cô bé chỉ thể phía song sắt, những đứa trẻ khác vui vẻ dắt , bắt đầu một cuộc sống mới.
Thế nhưng, đúng lúc cô bé còn để ý nữa, một đôi vợ chồng trẻ tuổi bỗng nhiên về phía cô.
Người phụ nữ xinh xổm xuống, cô bé dịu dàng hỏi:
"Tên con là Như Nguyệt, đúng ?"
Cô chỉ đàn ông bên cạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/714.html.]
"Đây là chồng của cô."
Giọng cô chút nghèn nghẹn, nhưng vẫn tiếp tục:
"Lúc , cô chú từng một đứa con gái. … đường tan học, con bé gặp tai nạn xe cộ mất . Nếu còn sống, con bé chắc cũng trạc tuổi con."
Như Nguyệt tròn mắt.
Cô bé hiểu vì họ kể cho chuyện .
Người phụ nữ dịu dàng tiếp:
"Từ đầu tiên thấy con, cô chú cảm thấy con giống con gái của … con bé giống con. Cô chú âm thầm quan sát con một thời gian. Con yên tĩnh hơn, cũng kiên cường hơn con bé nhiều."
Cô chậm rãi vươn tay, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Nếu con đồng ý, cô chú cho con một gia đình. Con sẵn sàng… chọn cô chú ba của con ?"
Tim Như Nguyệt đập mạnh.
Cô bé ngước mắt lên viện trưởng, như thể dám tin tai .
Cô bé nhầm chứ?
Thế nhưng, viện trưởng mỉm , nhẹ nhàng gật đầu.
Là thật.
Đây là mơ.
Đôi mắt Như Nguyệt bỗng nhiên nhòe .
Rốt cuộc cũng đến ngày cô bé là chọn.
Rốt cuộc cũng một đôi vợ chồng đến đây, vì cô bé.
Có thể cô bé hảo, nhưng điều đó nghĩa là cô bé xứng đáng yêu thương.
Ngay lúc , trong túi áo nhỏ của cô bé, gì đó chợt cấn tay.
Như Nguyệt lấy xem thử.
Là lá bùa Kỷ Hòa vẽ cho cô bé đó!