Cô như một con rối giật dây, đầu óc trống rỗng, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ mặt .
Chưa bao giờ trong suốt những năm đại học, cô cảm thấy mệt mỏi đến .
Cô còn nhớ rõ, khi bước chân trường, cô hăng hái và tràn đầy hy vọng thế nào. Cô từng nghĩ sẽ vươn cao, bay xa, tạo nên dấu ấn riêng.
giờ đây, giấc mơ chỉ còn là một đống tro tàn.
Bên tai cô vẫn còn vang vọng giọng của Ngô Xuân.
“Thương Nhan, cuộc thi một em tham gia thì , sẽ tìm cho em một đồng đội.”
… Đồng đội gì chứ? rõ đó là đút lót tiền cho cô, cô chỉ đang lợi dụng để giúp mà thôi.
“Đàn chị đang học thạc sĩ, nếu đoạt giải thì sẽ đủ điều kiện nghiệp, hoãn . Em mới chỉ là sinh viên năm ba, còn nhiều cơ hội, nên nhường cho chị một chút .”
… Dựa cái gì chứ? hỏi cô, dựa cái gì?
Nửa năm ròng rã vẽ tranh, ngày nào cũng lì máy tính, thức trắng đêm thành từng nét bút. Không bao nhiêu đau đớn đến bật bên bàn vẽ.
Tác phẩm đó là của !
Mộng Vân Thường
Là tâm huyết của !
Dựa cái gì mà cô quyền cướp công sức của một cách nhẹ nhàng như ?
Những sinh viên khác khi nộp bài sẽ giảng viên khen ngợi, nhưng khi đến lượt , chỉ nhận một câu lạnh lùng:
"Bài tệ quá, bỏ hết . Ngày mai nộp cho ."
Từ ngày chọn bà giảng viên hướng dẫn, cuộc sống của chỉ là chèn ép và áp bức.
bao giờ... chịu đựng nữa.
Bà cũng thể tiếp tục đày đọa nữa.
Thương Nhan dậy, chằm chằm tấm giấy khen thưởng với tên ở vị trí thứ ba. Cô nhạt, xé nát tờ giấy , mặc cho từng mảnh vụn rơi lả tả xuống nền đất.
Sau đó, cô bước lên mép sân thượng, ngẩng đầu bầu trời xám xịt, nhảy xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/864.html.]
Oán khí của cô vẫn còn đọng .
Nó trói buộc linh hồn cô trong thế gian , thể địa phủ, cũng thể đầu thai.
Thương Nhan cứ thế lang thang, và cuối cùng, cô về trường học.
Ngày hôm đó, khi Cốc Tinh mở tủ tìm giấy vẽ, cô vô tình đánh thức một linh hồn ngủ vùi quá lâu.
Thương Nhan tỉnh , bực bội nhận rằng cái c.h.ế.t của chẳng hề ảnh hưởng đến Ngô Xuân chút nào.
Bà vẫn ung dung sống , vẫn ngang nhiên chiếm đoạt giải thưởng vốn thuộc về cô, thậm chí còn thăng chức.
Và bà vẫn tiếp tục chèn ép những sinh viên khốn khổ khác – những yếu đuối, dám phản kháng, giống như cô ngày .
điều đó quan trọng nữa.
Bởi vì Thương Nhan chết.
Cô còn sợ là gì nữa.
Sau khi kể câu chuyện của cho Cốc Tinh, cô chậm rãi :
" thực sự hối hận. Lúc còn sống, quá yếu đuối, nhịn hết sang khác. Mặc dù c.h.ế.t là , nhưng thật sự nên c.h.ế.t là khác."
Cốc Tinh nhíu mày:
"Nếu cô báo thù, g.i.ế.c c.h.ế.t giáo sư Ngô Xuân?"
Thương Nhan khẽ , ánh mắt lạnh lẽo:
" định để bà c.h.ế.t một cách đơn giản. Trên đời còn thứ đáng sợ hơn cả cái chết."
Cô siết chặt nắm tay, từng lời thốt đều ngập tràn hận ý:
" tất cả bộ mặt thật của bà . Một giáo viên như bà xứng đáng sống yên thế giới ."
Nói xong, cô liếc Cốc Tinh một nữa.
Linh hồn c.h.ế.t thể thấy những thứ mà con thể.