Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-04-01 08:41:10
Lượt xem: 953

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ !

Tạm gác chuyện dạy pháp quyết sang một bên, Phượng Khê nàng ký khế ước với cả Gấu Tuyết lẫn Lang Vương đúng ?

Đùa gì thế?

Một Luyện Khí kỳ như nàng, thể ký khế ước với yêu thú hệ băng Kim Đan hậu kỳ?

Không thể nào!

Tuyệt đối thể nào!

Lúc , Phượng Khê phất tay, Gấu Tuyết và Lang Vương lập tức thành hàng, đồng thời “quỳ” xuống đất, dập đầu với Hồ Vạn Khuê!

Mấy Hồ Vạn Khuê kinh ngạc trợn tròn mắt.

Yêu thú hệ băng ở vùng Cực Băng nổi tiếng hung dữ, dũng mãnh sợ c.h.ế.t, ai thể khiến chúng khuất phục.

Thế mà giờ đây, chúng ngoan ngoãn dập đầu với ông ư?

Dẫu ký khế ước, cũng nên… hèn mọn như thế chứ?

Vẻ mặt Gấu Tuyết tràn ngập vẻ sống còn gì luyến tiếc.

Hèn mọn thì ?

Đời gấu của nó mất sạch thể diện !

Lang Vương cũng mặc kệ sự đời, mặc ai nghĩ gì thì nghĩ.

Trong khi Hồ Vạn Khuê còn đang ngây , Phượng Khê : “Hồ chưởng môn, học pháp quyết ngự thú của Ngự Thú Môn ngài, cũng coi như nửa đồ của ngài, về sẽ gọi ngài là nhị sư phụ nhé!”

Hồ Vạn Khuê: “…”

Con nó chứ nhị sư phụ*!

*Cách “Nhị sư phụ” gần giống với “sư phụ ngốc” ý!

Tiêu Bách Đạo khẽ ho khan: “Đồ nhi, con đừng linh tinh. Con là đồ bảo bối của vi sư, thể gọi khác là sư phụ? Nhị sư phụ cũng !”

Hồ Vạn Khuê cũng xua tay: “Không , ! Dạy thì thôi, chỉ cần ngươi truyền ngoài là .”

Phượng Khê gật đầu: “Dạ . Thế về con gọi ngài là Hồ Sư thúc nhé, gọi vẻ thiết hơn.”

Hồ Vạn Khuê cũng tiện thêm gì, bèn đồng ý.

Sau đó, ông chợt nhớ một chuyện, hỏi Phượng Khê: “Ngươi học pháp quyết ngự thú tốn bao lâu thời gian?”

Lúc đại đồ tốn một tháng học , nên tôn là nhất thiên tài của Ngự Thú Môn.

Căn cứ thời gian để đoán, chẳng lẽ Phượng Khê chỉ tốn nửa tháng học ?

Phượng Khê thở dài: “Hồ sư thúc, ngộ tính của con lắm, từng tiếp xúc với việc ngự thú, nên tốn hơn một canh giờ mới học . Ngài xem, con vô dụng cơ chứ?”

Hồ Vạn Khuê: “…”

Mọi : “…”

Nếu ngươi là đồ vô dụng, bọn là cái gì?

Đồ ngốc ư?

Mọi kinh ngạc cảm thán, đồng thời cũng thoáng tiếc nuối. Nếu đan điền của Phượng Khê thương, nàng chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài tuyệt diễm.

Nghĩ tới đây, họ càng hài lòng với Thẩm Chỉ Lan - hại Phượng Khê hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-102.html.]

Nàng hủy hoại một thiên tài.

Vẻ mặt Bách Lý Mộ Trần sắp thành tắc kè hoa tới nơi.

Đây là đầu tiên trong lòng ông cảm thấy hối hận khi nhận Thẩm Chỉ Lan đồ .

Trước khi nhận nàng , Hỗn Nguyên Tông vẫn luôn độc chiếm vị trí đầu tiên trong bốn tông môn lớn, từ tới nay vẫn luôn là ông châm chọc khác, ông từng mất mặt tới mức .

, cảm giác hối hận đó chỉ thoáng qua.

Chỉ Lan sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, là thiên tài tu luyện, là đứa con cưng Thiên Đạo ưu ái, dẫu phẩm hạnh chút vấn đề, thì dạy dỗ !

Thế là ông mặt dày : “Các vị, bây giờ lúc để ôn chuyện. Phiền các vị cùng tới khu vực trung tâm, cứu mấy đứa nghiệt đồ về.”

“Các vị yên tâm, về tông môn, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, để chúng đổi, nữa .”

“Chỉ cần thể cứu bình an về, Hỗn Nguyên Tông sẵn lòng nhường một phần mười khoáng sản trời ban năm nay.”

Ông đến mức , mấy Hồ Vạn Khuê cũng tiện từ chối.

Vả , bốn tông môn lớn nên đoàn kết một lòng, nếu lúc họ ngoài giúp, chờ tới khi tử truyền của họ gặp chuyện, các tông môn khác cũng sẽ khoanh tay .

Mấy Tiêu Bách Đạo vốn định để các tử về tông môn , nhưng đám Phượng Khê yên tâm, khăng khăng đòi tại chỗ chờ họ về.

Phượng Khê còn cho nhóm các sư phụ mượn Gấu Tuyết và bầy Sói Tuyết. Tuy so với các yêu thú ở khu vực trung tâm, chúng chẳng khác gì kiến hôi, dẫm nhẹ cái là c.h.ế.t, nhưng ít nhất cũng thể thú cưỡi, tiết kiệm thời gian và thể lực.

Tiêu Bách Đạo cảm thấy lời của tiểu đồ lý, nên cũng từ chối.

Phượng Khê cảnh cáo Gấu Tuyết và Lang Vương, tránh cho chúng nó gây chuyện.

Thật hành động của Phượng Khê khá thừa thãi, bởi chúng nào gan gây chuyện.

Trong nhóm tới, trưởng lão thực lực kém nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ , tu vi cao hơn chúng cả bậc mà.

Sau khi mấy Tiêu Bách Đạo rời , Phượng Khê cũng rảnh rỗi. Nàng dẫn theo các tử truyền, bắt đầu lùng xục khu vực xung quanh.

Chỉ cần là thứ thể bán lấy tiền, nàng đều tha.

Năm ngày , mấy Tiêu Bách Đạo .

Đoàn Thẩm Chỉ Lan cũng cứu về.

Trừ Thẩm Chỉ Lan chẳng mấy một sợi tóc nào, thì đám Mục Tử Hoài đều thương, Mạc Tu Viễn là nặng nhất, mất nửa cái mạng.

Phượng Khê nhạy bén phát hiện: dường như Bách Lý Mộ Trần đang phấn khích.

Chỉ chốc lát , nàng đáp án.

Bách Lý Mộ Trần chắp tay với ba chưởng môn còn : “Cảm ơn sự giúp đỡ của ba vị. Lần Chỉ Lan cũng coi như nhờ họa phúc. Băng phách ngàn năm chỉ thể gặp, thể cầu, là thánh phẩm chữa trị thần thức. Ấy thế mà con bé tìm tận ba đóa, đúng là đáng mừng!”

Trong lòng ba Tiêu Bách Đạo ghen tị.

Thẩm Chỉ Lan đưa đến khu vực trung tâm của vùng Cực Băng, chẳng những bình an vô sự, mà còn tìm băng phách ngàn năm, hổ là đứa con Thiên Đạo ưu ái.

Sau đó, họ Phượng Khê hỏi với giọng điệu nghi hoặc: “Băng phách ngàn năm quý giá tới ư? Chẳng thứ mọc khắp nơi ?”

Dứt lời, nàng mở nhẫn trữ vật, lấy một chiếc hộp ngọc, đó lấy một đóa băng phách vạn năm , tùy ý tung hứng trong lòng bàn tay.

Quân Văn thấy , cũng lấy hai đóa của , mỗi tay cầm một đóa.

đó, thứ quá bình thường, hái xong hai đóa thì lười chẳng thèm hái nữa.”

Mấy Hình Vu cũng lấy băng phách mà chia , mặt ai nấy đều mang theo chút… ghét bỏ.

Chỉ riêng thiếu niên Tần Thời Phong là thành thật, tuy cũng lấy băng phách , nhưng cúi đầu chẳng gì.

Loading...