Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:48:18
Lượt xem: 921
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường khá thuận lợi, khổ nỗi cứ hở là Phượng Khê biểu diễn “kỹ năng màu” cho Tiêu Bách Đạo xem.
Hết ngự kiếm lộn nhào, đến ngự kiếm bằng một chân, thậm chí cả ngự kiếm lướt sóng nữa…
Trái tim Tiêu Bách Đạo giật thót, lúc nhảy tót lên cổ họng, lúc chui thọt xuống bụng. nhiều như thế, cảm xúc của ông cũng chai sạn luôn .
Tuy thao tác ngự kiếm của tiểu đồ khá mạo hiểm, nhưng nàng vẫn bình yên vô sự, chẳng mất một cọng lông tóc nào.
Thậm chí ông còn nghi ngờ thanh kiếm gỗ cố ý phối hợp biểu diễn với nàng chứ.
, liệu thể ?
Nó chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường thôi mà.
Nào xứng với đồ bảo bối của ông!
Ông thầm quyết tâm, chờ vết thương ở đan điền của Phượng Khê lành hẳn, ông sẽ đưa nàng tới Vạn Kiếm Bích chọn một thanh linh kiếm.
Tiểu đồ của ông thông minh lanh lợi như thế, chắc chắn thể tìm một thanh linh kiếm hữu duyên.
Nếu một tìm , ông sẽ dẫn nàng tới nhiều .
Một lạ, hai quen, qua nhiều , vô duyên cũng tự thành hữu duyên.
---
Hôm nay, ba sư đồ tới Ngự Thú Môn.
Hồ Vạn Khuê đích cổng đón tiếp, cho Tiêu Bách Đạo đủ thể diện.
Nếu là , cùng lắm ông chỉ chờ ở cửa chính điện thôi.
Sở dĩ ông khách khí như , là vì ơn cứu mạng của Phượng Khê với mấy Hình Vu.
Chờ Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê chào hỏi xong, Phượng Khê mới tiến lên, tủm tỉm hành lễ chào Hồ Vạn Khuê, mở miệng ngậm miệng đều gọi Hồ sư thúc, tiếng còn thiết hơn tiếng .
Biểu hiện của Hồ Vạn Khuê cũng thiện, gần gũi, gương mặt tràn ngập ý .
Thấy thế, trong lòng Tiêu Bách Đạo chua chua.
Thậm chí ông còn cảm thấy hối hận vì chuyến .
nghĩ tới lợi ích mà Hồ Vạn Khuê hứa, ông nhịn!
Hồ Vạn Khuê trò chuyện với Phượng Khê một lát, với Tiêu Bách Đạo: “Tiêu chưởng môn, mời trong!”
Tiêu Bách Đạo sải chân, khoan thai bước qua cổng Ngự Thú Môn.
Hiện tại Phượng Khê chút bóng ma tâm lý với cổng tông môn, nàng nhấc cao chân, khẽ khàng, dè dặt bước qua bậc cổng.
Người của Ngự Thú Môn thấy thì cho rằng đó là biểu hiện của sự kính ngưỡng và tôn trọng mà Phượng Khê dành cho Ngự Thú Môn.
Rất nhiều đều thầm gật đầu. Khó trách khi về, mấy Hình Vu vẫn luôn khen Phượng Khê hết lời, nhân phẩm của tiểu cô nương thật sự tệ.
Phượng Khê cũng bản chó ngáp ruồi, vô tình thu hoạch một loạt hảo cảm. Thấy bản bình an bước qua bậc cổng mà vấp ngã, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem chỉ là tổ sư gia của Huyền Thiên Tông nàng đắn thôi, chứ tổ sư gia của Ngự Thú Môn chín chắn lắm đấy.
Vừa qua cổng, Phượng Khê thấy phía nhiều hạc trắng.
Hình Vu ghé sát nàng giới thiệu: “Tiểu sư , đây là hạc lông dài mà Ngự Thú Môn bọn dùng phương tiện di chuyển cho bộ. Để chọn cho ngươi con xinh nhất nhé!”
Quân Văn liếc mắt lườm Hình Vu: Phượng Khê là tiểu sư của Quân Văn cơ mà!
Gã dựa mà cũng gọi nàng là tiểu sư ?
là đồ mặt dày!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-105.html.]
Hừ, mặt còn dày hơn cái thớt!
Hình Vu nhanh chóng chọn cho Phượng Khê một con hạc to nhất, bộ lông rực rỡ nhất, ân cần đỡ Phượng Khê lên lưng hạc.
Sau đó, gã chọn cho Quân Văn một con hạc ốm lòi xương, còn … hói đầu!
Quân Văn tức phồng mũi!
cũng tiện trút giận, chỉ thể hung hăng lườm Hình Vu một cái sắc lẹm.
Khi con hạc đầu đàn do Hồ Vạn Khuê cưỡi cất cánh, những con hạc khác cũng bám sát theo .
Trong thần thức của Phượng Khê vang lên giọng khích đểu của quả cầu đen: “Chủ nhân, cảm thấy thiệt thòi ngươi! Con hạc trắng lông dài là chim, con chim béo cũng là chim, vì chim béo thể thú cưỡi cho ngươi?”
“Suy cho cùng, cũng tại nó vô dụng quá! Cũng chỉ mỗi chủ nhân ngươi bụng, mới chịu nhận nó linh sủng, nếu với chút năng lực đó của nó, sợ rằng ném đường cũng chẳng ai thèm nhặt chứ.”
Chim béo khẽ chớp đôi mắt đậu xanh, nặn một giọt nước mắt: “Chủ nhân, nó đúng, con vô dụng quá! Con lãng phí tình yêu của ngài dành cho con. Con xin ngài, hu hu hu…”
Phượng Khê: “…”
Một cáo già đen tối, một đóa sen trắng nhu nhược đáng thương.
Rốt cuộc nàng gây nên nghiệt gì, mà nhận hai thứ khốn nạn ?
Chẳng qua, đứa gây sự là đứa mang tội.
Vì thế, nàng mắng quả cầu đen một trận.
Trong lòng chim béo cực kỳ đắc ý: Hừ! Đấu với á? Ta chơi c.h.ế.t ngươi!
Một khắc , đàn hạc trắng hạ cánh xuống sân chủ phong.
Hồ Vạn Khuê mời Tiêu Bách Đạo tiến chính điện.
Sau lời chào hỏi, Hồ Vạn Khuê sai dọn tiệc.
Tuy ở đây nhiều tích cốc, nhưng đồ ăn trong bữa tiệc đều chế biến từ linh thực, ích cho việc tu luyện của tu sĩ.
Ngự Thú Môn nuôi nhiều linh thú, một phần trong đó đặc biệt dùng thực phẩm. Đây cũng là nguồn thu nhập chính của tông môn.
Ba sư đồ của Huyền Thiên Tông vờ khách sáo, rụt rè vài câu, đó bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Tuy gần đây Phượng Khê ăn khá nhiều hải sản của biển Vô Cực và thịt yêu thú của vùng Cực Băng, nhưng kỹ năng nấu nướng của đầu bếp ở Huyền Thiên Tông gì cửa mà so sánh với đầu bếp của Ngự Thú Môn.
Đồ ăn nấu đủ sắc, hương, vị, cực kỳ thơm ngon!
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hồ Vạn Khuê mới tới vấn đề chính.
“Theo lý thì, trứng linh thú nở từ nửa tháng , nhưng tới tận bây giờ, chúng vẫn chẳng động tĩnh gì cả.”
“Nếu là trứng linh thú bình thường thì cũng thôi, khổ nỗi đây đều là trứng của linh thú cấp Địa, nếu vứt thì lỗ to.”
“Lão Tiêu, cũng hết cách , thế nên mới mời sư đồ các ngươi tới giúp nghĩ cách.”
Thật ban đầu Hồ Vạn Khuê cũng nghĩ tới chuyện mời Phượng Khê tới giúp đỡ , là do Hình Vu đề nghị cả đấy thôi.
Gã : “Sư phụ, Phượng Khê tiểu sư chỉ tốn hơn một canh giờ học xong pháp quyết ngự thú, hơn nữa còn thành công ký khế ước với Gấu Tuyết tu vi Kim Đan hậu kỳ. Chuyện chứng minh điều gì?”
“Chứng minh nàng thiên phú ngự thú cực cao! Biết nàng thể tìm nguyên nhân trứng linh thú nở thì ?”
Lúc đầu Hồ Vạn Khuê chịu đồng ý, nhưng Hình Vu cứ lải nhải ngừng, hơn nữa ông thật sự hết cách, cuối cùng chỉ đành còn nước còn tát.
Thật , ông ôm quá nhiều hi vọng với Phượng Khê.
dẫu sư đồ cũng tới , thử chút cũng mất gì .
Vì thế, kéo tới khu Ấp Trứng của Ngự Thú Môn.