Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-04-02 08:09:48
Lượt xem: 978
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự đau lòng. Tiểu đồ chỗ nào cũng , chỉ duy nhất một điểm , là quá tham tiền!
Tuy rằng điểm … giống ông!
Sở dĩ Phượng Khê ngất xỉu là do thần thức hao tổn quá độ, chẳng bao lâu nàng tỉnh .
Không tỉnh , bởi mười hai con non trong thức hải của nàng đang đến tê tâm liệt phế, cực kỳ bi thảm.
Phượng Khê quyết định, chờ thời gian rảnh, nàng sẽ rà quét kỹ cơ thể và thần thức của chúng. Nếu gì bất thường, khi về Huyền Thiên Tông, nàng sẽ giải trừ khế ước với chúng, nếu thì ồn c.h.ế.t mất thôi.
Nàng cũng lười nghĩ tên, nên trực tiếp dùng thứ tự từ một đến mười hai để đặt.
Hồ Vạn Khuê hối hận.
việc đến nước , hơn nữa Phượng Khê còn giúp Ngự Thú Môn một ơn lớn, nên ông chỉ đành cố kiềm chế sự đau lòng, khách khí chúc mừng nàng.
Đầu tiên Phượng Khê một tràng lời nịnh nọt, tâng bốc Hồ Vạn Khuê và Ngự Thú Môn lên đến tận trời.
Sau đó, nàng : “Hồ sư thúc, mấy con non nở, giờ vẫn còn yếu lắm, ngài thể cho phép chúng ở phòng ấp thêm mấy ngày ?”
Hồ Vạn Khuê gật đầu đồng ý.
Phượng Khê yên tâm, bèn ở phòng ấp cùng đám con non.
Ban đầu, mười hai con non còn nàng bằng ánh mắt nhút nhát, sợ sệt, nhưng chỉ chốc lát , cả đám tranh tới gần nàng.
Con ngoại hình nhỏ bé thì trực tiếp bò lên nàng, còn con ngoại hình to lớn thì liều mạng dùng đầu cọ cọ.
Phượng Khê: “…”
Giờ nàng trả hàng còn kịp ?
Nàng lạnh mặt quát một tiếng, đám con non mới lưu luyến gặm vỏ trứng.
Phượng Khê cảm thấy thể lãng phí linh khí nồng đậm trong phòng ấm, vì thế bèn xuống đả tọa tu luyện, chẳng mấy chốc tiến cảnh giới quên .
Bốn loại linh căn lén lút ló đầu khỏi đan điền, bắt đầu hấp thụ linh khí.
Linh khí trong các phòng ấp của Ngự Thú Môn thông , giờ đây chúng đều đổ dồn về phòng ấp hai.
Điều khiến con non trong các quả trứng linh thú ở những phòng ấp còn kinh ngạc trợn tròn mắt.
Sao đột nhiên linh khí giảm nhiều thế nhỉ?
Đừng bảo Ngự Thú Môn diệt tông đấy nhé?
Những con c.h.ế.t cũng quan trọng, chúng nó mau phá vỏ để ngoài thôi.
Vì thế, những con non linh trí bắt đầu cố gắng phá vỏ trứng.
Chỉ trong một đêm, hiệu suất nở của trứng linh thú ở Ngự Thú Môn tăng gấp hai mươi !
Người Ngự Thú Môn trợn tròn mắt.
Chuyện, chuyện gì thế ?
Tuy họ cũng phát hiện linh khí gần như khô kiệt, nhưng họ cũng chỉ cho rằng đó là do những con non phá xác tiêu hao.
Đoán đoán cũng chẳng ai đoán nguyên nhân vì những con non đồng loạt phá vỏ ngoài.
Không ai thuận miệng một câu: đoán chừng là do Phượng Khê, bởi những con linh thú trong phòng ấp hai đều do nàng “ấp nở” mà.
Vì thế, Phượng Khê nhận danh hiệu… nghệ nhân ấp trứng!
Phượng Khê: “…”
Tuy nàng cảm thấy danh hiệu quá vô lý, thậm chí mất mặt, nhưng nàng cũng chỉ đành lẳng lặng nhận lấy.
Bởi, nàng chột .
Khi tu luyện, nàng tiến cảnh giới quên . Mãi tới khi tỉnh táo mới phát hiện bốn loại linh căn to lớn hơn nhiều, hơn nữa dáng vẻ đứa nào đứa nấy đều lén lút, chột .
Dùng gót chân nàng cũng đoán chuyện gì xảy .
Nàng sợ sự việc bại lộ, nên ngừng thúc giục Tiêu Bách Đạo về Huyền Thiên Tông.
Tiêu Bách Đạo cũng đang định về. Dẫu ở đây mấy ngày , nếu về thì thể nào nổi.
Ông vốn định sai Quân Văn đóng gói chút thức ăn, để “cõng nồi” cho , ngờ tiểu đồ mới chỉ ám chỉ vài câu, Hình Vu tới Thiện Đường của Ngự Thú Môn càn quét sạch thứ.
Dáng vẻ như chỉ hận thể đóng gói luôn đầu bếp để tặng cho Phượng Khê .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-109.html.]
Tiêu Bách Đạo gật đầu, tiểu tử Hình Vu tệ, phóng khoáng, rộng lượng.
trái ngược với ông, Hồ Vạn Khuê tức đến tái mặt.
Chẳng qua nghĩ tới việc Phượng Khê giúp tông môn một ơn lớn, ông chỉ đành nhẫn nhịn.
Đoạn đường từ chủ phong đến cổng tông môn, vẫn cưỡi hạc trắng, Phượng Khê vẫn lưng con hạc xinh nhất, còn Quân Văn vẫn lưng con hạc… đầu hói .
Trên đường , cái miệng của Hình Vu từng nghỉ ngơi, gã vẫn luôn giới thiệu phong cảnh cho Phượng Khê .
Quân Văn cạnh thấy thế thì bĩu môi nguýt dài một tiếng.
nghĩ tới chuyện, chẳng mấy chốc họ sẽ rời khỏi Ngự Thú Môn, tâm trạng lập tức lán xạn như ánh mặt trời.
Chỉ cần sư chính quy là còn ở đây, những “sư hoang” chỉ thể dẹp sang một bên.
lúc , con hạc mà Phượng Khê cưỡi đột nhiên chao đảo lao xuống mà hề báo .
Nó rút gân.
Thật là nó giả vờ đấy.
nó cũng bất đắc dĩ lắm chứ.
Thần thú trấn phái sai nó , nó nào dám !
Nó cũng khiến Phượng Khê ngã xuống đất, chỉ dọa nàng chút thôi.
Chờ lao xuống một độ cao nhất định, nó sẽ bay đàng hoàng.
thấy tiểu sư lao xuống, tình thế cấp bách, Quân Văn gọi phi kiếm , ngự kiếm đuổi theo Phượng Khê, túm chặt nhấc bổng nàng lên phi kiếm của .
Thật Phượng Khê đoán chuyện hạc trắng đang dọa , nên để trong lòng.
Huống chi kiếm gỗ thường xuyên “chơi” nàng như thế, nàng quen .
Chẳng qua thấy Quân Văn lo lắng đến độ đổ mồ hôi hột, nàng bèn ngoan ngoãn phi kiếm của .
lúc , mặt đất đột nhiên nứt , để lộ dung nham cuồn cuộn, sóng nhiệt bốc lên.
Một lực hút cực lớn hút Phượng Khê và Quân Văn trong đó.
Hình Vu đuổi theo , chẳng hề do dự, cũng lập tức nhảy xuống theo.
Gã phụ lòng tiểu sư hai , thể đào binh nữa!
Lúc , Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê cũng phát hiện điều bất thường.
Cả hai gần như đồng thời nhảy xuống.
Sau đó… ngã chổng vó.
Bởi khe nứt khép .
Đôi mắt Tiêu Bách Đạo lập tức đỏ hoe.
Phía địa hỏa.
Người ngã xuống đó, chắc chắn c.h.ế.t thể nghi ngờ.
Tâm trạng ông trở nên rối loạn, điên cuồng vung chưởng đánh về phía Hồ Vạn Khuê.
Hồ Vạn Khuê dám đỡ đòn, thứ nhất là tu vi của ông thấp hơn Tiêu Bách Đạo, thứ hai là ông đuối lý.
Bất kể vì nguyên nhân gì, nhưng Quân Văn và Phượng Khê thật sự xảy chuyện ở Ngự Thú Môn.
Lại nghĩ tới Hình Vu, đôi mắt ông cũng đỏ theo.
Dẫu ngày thường ông chê bai tiểu đồ , nhưng gã cũng là miếng thịt đầu tim của ông , kết quả chỉ trong chớp mắt, hóa thành tro.
Lòng ông đau c.h.ế.t .
Ngoài những cảm giác đó , ông còn cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu.
là Ngự Thú Môn ông địa hỏa, nhưng ông dùng vật dụng chuyên môn, tới tận núi Xích Diễm để lấy về.
Giờ đây đang êm , vì lòng đất chân họ cũng địa hỏa?
Ôi trời!
Thế hóa là Ngự Thú Môn ông một ngọn núi lửa ư?
May mà hôm nay phát hiện , nếu , lỡ ngày nào đó núi lửa phun trào…