Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-04-03 02:10:17
Lượt xem: 1,013

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , các “lãnh đạo cấp cao” của Ngự Thú Môn đều đáp xuống mặt đất, cùng an ủi Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo giơ tay chỉ thẳng mặt Hồ Vạn Khuê, đôi môi mấp máy mấy nhưng thành lời, cuối cùng do quá bi thương, ông hôn mê bất tỉnh.

Hồ Vạn Khuê vội vàng đút cho ông một viên thuốc, liên tục gọi tên ông, mãi mới đánh thức Tiêu Bách Đạo.

Lúc , một trưởng lão của Ngự Thú Môn : “Tiêu chưởng môn, ngài đừng quá lo lắng, ban nãy kiểm tra, phát hiện hồn đăng của Hình Vu vẫn còn sáng. Điều chứng tỏ Quân Văn và Phượng Khê cũng .”

Tiêu Bách Đạo đột nhiên siết chặt quần áo của trưởng lão nọ: “Lời ngươi là thật ư?”

Trưởng lão vội gật đầu: “Thật mà, thật mà!”

Tiêu Bách Đạo buông ông , nhắm mắt hít một thật sâu, mới liên lạc với của tông môn .

Nghe tông môn báo rằng hồn đăng của Phượng Khê và Quân Văn vẫn sáng, ông phun một ngụm m.á.u, nữa ngất .

Mấy Hồ Vạn Khuê cảm động thôi.

Người thường tu chân bạc tình, nhưng rõ ràng Tiêu Bách Đạo là ngoại lệ.

Thật Hồ Vạn Khuê cũng hơn Tiêu Bách Đạo là bao, trong lòng ông đau đớn từng cơn.

Chẳng qua là chưởng môn, giờ đây Ngự Thú Môn đang rối ren, hỗn loạn, ông chống đỡ.

Sau khi đích sắp xếp cho Tiêu Bách Đạo, Hồ Vạn Khuê đích điều tra nguyên nhân sự việc.

Cuối cùng phát hiện , kẻ đầu sỏ của chuyện là Già Thiên Cuồng Hống.

Chính nó sai con Hạc cánh dài dọa Phượng Khê.

Con Hạc cánh dài ngã xuống, bởi khi Quân Văn túm Phượng Khê lên phi kiếm của , nó sợ phạt nên bay trốn .

Hồ Vạn Khuê tức điên lên!

Uổng công ngày thường ông luôn miệng khen Già Thiên Cuồng Hống nhà đáng tin hơn Kim Mao Toan Nghê. Chẳng ngờ giờ đây nó gây họa lớn, khiến ông tái mét mặt mày.

Ông tới tìm Tiêu Bách Đạo, giải thích: “Lão Tiêu, việc do Già Thiên Cuồng Hống gây , tuyệt đối che chở cho nó. Dẫu nó là thần thú trấn phái, thì nên phạt thế nào, cứ phạt như thế.”

“Chẳng qua, việc cấp bách nhất lúc là nghĩ cách cứu , chờ mấy đứa nhóc bình an về, dạy dỗ Già Thiên Cuồng Hống cũng muộn.”

Tiêu Bách Đạo cũng bây giờ lúc để so đo, nhưng, cứu thế nào?

Hồ Vạn Khuê cũng xoắn xuýt vấn đề .

Nói thật lòng thì, bây giờ ông vẫn hiểu vì mấy đứa Phượng Khê vẫn còn sống?

Đó chính là địa hỏa đấy!

Dẫu là tu sĩ Hóa Thần, thì cùng lắm cũng chỉ thể kiên trì một khắc mà thôi.

---

Lúc , ba đồ mà họ nhớ thương đang ăn thịt nướng.

Thịt nướng bằng địa hỏa.

Hương thơm nức mũi.

Hình Vu dùng tay áo lau dầu khóe miệng, giọng ồm ồm rõ: “Tiểu sư , thịt nướng thơm quá!”

Quân Văn gã bằng ánh mắt ghét bỏ: “Mang ngươi nướng chắc còn thơm hơn chứ.”

Hình Vu trợn trắng mắt, chim béo đang thẳng đơ cạnh Phượng Khê, gã : “Tiểu sư , ngờ con chim béo là Phượng Hoàng nhỏ. Lần may mà nó, nếu chúng c.h.ế.t thẳng cẳng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-110.html.]

, sở dĩ mấy Phượng Khê đại nạn c.h.ế.t, là nhờ chim béo.

Chim béo là Phượng Hoàng, lấy lửa thức ăn, nên tất nhiên cũng thể cắn nuốt địa hỏa.

Chẳng qua, nó ghét bỏ.

Bởi địa hỏa quá khó ăn.

Trong khoảnh khắc mấy Phượng Khê rơi xuống, chim béo cắn nuốt một phần địa hỏa.

Cùng lúc đó, Phượng Khê nhanh tay ném nhiều tảng băng mà nàng lấy từ vùng Cực Băng , mới may mắn giữ tính mạng.

Lúc , họ đang đỉnh một ngọn núi do băng tạo thành.

Băng tan chảy với tốc độ nhanh chóng, sợ rằng cũng chẳng chống đỡ bao lâu.

Mà bụng chim béo cũng căng tròn như quả bóng, trong thời gian ngắn, e rằng thể cắn nuốt thêm địa hỏa nữa.

Phượng Khê hối hận, nếu sớm sẽ gặp chuyện , nàng nhặt thêm vài tảng băng nữa .

Chuyện dạy cho nàng một bài học: về tích trữ thêm nhiều vật tư hơn!

Biết , tới một thời điểm nào đó, chúng sẽ phát huy tác dụng thì !

Chẳng qua chuyện quan trọng nhất lúc , là thế nào để rời khỏi đây?

Trừ khu vực nhỏ chỗ họ đang , những khu vực khác là địa hỏa, lấy một chỗ để đặt chân.

Nếu mau chóng nghĩ cách, đoán chừng khi núi băng tan , họ cũng chỉ thể trơ mắt bản … hỏa táng.

Sau khi ăn nốt miếng thịt nướng cuối cùng, Hình Vu : “Tiểu sư , nếu nghĩ cách thì thôi, c.h.ế.t thì c.h.ế.t. Có thể c.h.ế.t cùng ngươi, cũng coi như c.h.ế.t ý nghĩa!”

Quân Văn lườm : “ nếu c.h.ế.t cùng ngươi, c.h.ế.t nhắm mắt!”

Hình Vu: “…”

Phượng Khê cau mày hỏi Hình Vu: “Không địa hỏa ở phòng luyện đan vận chuyển từ bên ngoài về ư? Sao ở đây địa hỏa?”

Hình Vu khổ đáp: “Ta cũng ở đây địa hỏa, đoán chừng sư phụ và các trưởng lão cũng chuyện . Nếu thì Ngự Thú Môn bọn sớm dọn .”

“Ta cứ thắc mắc mãi mấy năm nay càng ngày càng nóng, hóa là do địa hỏa .”

Phượng Khê vắt nát óc cũng chẳng thể nghĩ , vì đang êm đang , lòng đất phía Ngự Thú Môn đột nhiên địa hỏa?

Mấy năm gần đây xảy động đất, sóng thần gì ? Theo lý thì chuyện thể xảy mới đúng.

Lúc , Quân Văn đột nhiên thở dài: “Nếu chúng Tích Hỏa Châu thì . Có nó, chúng sẽ thể hành động tự nhiên trong địa hỏa.”

“Ngũ sư huyh, Tích Hỏa Châu mà là gì thế?”

Quân Văn thở dài: “Ta cũng chỉ trong một cuốn tạp thư thôi. Nghe , trong địa hỏa một loại yêu thú tên là Thôn Hỏa Hưu, thường lấy dung nham thức ăn. Mỗi ăn dung nham, nó đều sẽ chảy một giọt nước mắt đỏ như m.á.u. Số ít những giọt nước mắt đó sẽ biến thành Tích Hỏa Châu.”

“Nghe đồn chỉ cần mang Tích Hỏa Châu theo , là sẽ sợ địa hỏa, thậm chí dùng tay hái hỏa tủy, cũng sẽ bình yên vô sự.”

“Chẳng qua phần lớn nội dung trong tạp thư đều là bịa đặt, đáng tin cho lắm.”

Hình Vu cũng : “Ta cũng cuốn tạp thư đó , nhưng sư phụ đó là do tác giả bịa thôi… Nhỉ?”

Sở dĩ Hình Vu thêm chữ “nhỉ”, là vì gã thấy ở nơi xa, một con yêu thú đỏ rực đột nhiên ló đầu khỏi địa hỏa.

Nó đang cắn nuốt dung nham.

Vừa ăn, chảy những giọt nước mắt đỏ như m.á.u.

Đây là… ăn ngon phát trong truyền thuyết ?

Loading...