Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:09:55
Lượt xem: 1,500
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Bách Đạo khẽ chậc lưỡi: “Làm thế hình như thích hợp lắm . Chắc chắn sẽ bàn tán, chê chúng keo kiệt.”
Phượng Khê ranh ma: “Sư phụ, nếu chúng kế hoạch tổ chức lễ nhận đồ từ , đúng là chúng keo kiệt. , nếu đó là quyết định đột xuất thì ?”
“Khi tới bí cảnh, chắc chắn Bách Lý chưởng môn của Hỗn Nguyên Tông sẽ nhịn khoe khoang đồ bảo bối Thẩm Chỉ Lan của ông . Mà ngài yêu thương con như , thấy những lời đó, ngài nhịn ư? Chắc chắn là , ngài cũng sẽ khoe khoang về con.”
“Khi đó, một lời, ngươi một câu, ngay khi bầu khí trở nên căng thẳng, vì hơn thua, ngài đột ngột đưa quyết định tổ chức một buổi lễ nhận đồ . Chuyện chẳng là nước chảy thành sông đấy ư?”
“Tới lúc đó, chúng chẳng những thể tay bắt sói, mà còn thể đỉnh cao của đạo đức. Dẫu chuyện cũng do Bách Lý Mộ Trần khơi mào mà, những coi tiền như rác tặng lễ cho chúng , cũng chỉ thể trách ông lắm miệng…”
Đôi mắt của Tiêu Bách Đạo trợn tròn lên.
Làm thế cũng ư?
Hình như… là thật!
Kinh doanh mất vốn, hơn nữa còn lãi gấp bội.
Ông nhịn mà đánh giá kỹ Phượng Khê, rõ ràng nàng chỉ là một tiểu nha đầu vẫn cập kê, thể nghĩ một cách vô đạo đức… , một cách cực như thế?
Tuy trong lòng ông cảm thấy cách , nhưng những chuyện liên quan tới tiền nong đều là chuyện lớn, ông thể quyết định một cách vội vàng, thế nên tìm tới bàn bạc.
Vì thế, Tiêu Bách Đạo cho Phượng Khê một câu trả lời chắc chắn, chỉ sẽ cẩn thận suy xét .
Phượng Khê : “Sư phụ, ngoài cách , con còn một kế hoạch khác. Một quả Tử Kiều Linh Lung chỉ giá hai mươi vạn linh thạch là quá rẻ, chúng tăng giá lên.”
Tiêu Bách Đạo khó xử: “Hai mươi vạn cũng con nhỏ, nếu tăng giá, sợ rằng chẳng ai mua.”
Phượng Khê tủm tỉm: “Sư phụ, đời bao giờ thiếu coi tiền như rác, chỉ thiếu kịch bản mà thôi. Nếu buôn bán thành thật, thì đương nhiên là thể bán giá cao . nếu sư phụ con, con đảm bảo ít nhất cũng thể bán ba mươi vạn một quả.”
“Vậy con xem nên thế nào?”
“Thứ nhất, ngài tuyên bố với bên ngoài là ngài yêu thương tiểu đồ là con, nên năm nay chỉ bán một nửa quả Tử Kiều Linh Lung, còn đều giữ cho con. Vật hiếm mới quý, hiếm thì chắc chắn giá cả tăng lên . Về phần giữ , khác cũng , chúng thế nào thì thế .”
“Thứ hai, ngài thả tiếng gió, thời gian hoa, kết quả của Tử Kiều Linh Lung càng dài, hiệu quả của quả Tử Kiều Linh Lung càng . Không cần nhiều lời, con chính là ví dụ sống đây! Mọi đều đan điền của con thương nặng, khi con ăn quả Tử Kiều Linh Lung là thể nhảy nhót, thể thấy quả Tử Kiều Linh Lung chẳng những thể điều dưỡng cơ thể, mà còn hiệu quả chữa trị nhất định đối với vết thương ở đan điền của con. Có nhiều tác dụng như , giá đắt một chút cũng là chuyện bình thường mà?”
“Thứ ba, nếu tới mua, ngài hãy lượng hạn, nên giới hạn mua, mỗi chỉ mua một quả, nhiều hơn thì .”
“Sau một loạt hành động đó, con đảm bảo với ngài, dẫu bán ba mươi vạn linh thạch một quả, vẫn sẽ tranh tới sứt đầu mẻ trán. Làm , tiền thu sẽ vượt xa giá trị của mười quả Tử Kiều Linh Lung mà ngài đưa cho con.”
Tiêu Bách Đạo là từng gặp sóng to gió lớn, ngày thường ông cũng hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Ông chỉ thiếu điều trợn mắt há hốc mồm nữa thôi.
Còn, còn thể buôn bán như ư?
Hết thảy đều là kịch bản!
Tuy đồ bảo bối của ông thể tu luyện, nhưng nhiều ý tưởng kỳ diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-12.html.]
Ông đang định gọi tới bàn bạc, Phượng Khê với đôi mắt đỏ hoe: “Sư phụ, con thể kiếm tiền, tự con cũng thể bù khoản thiếu hụt, ngài đừng tới Cực Hàn Băng Nguyên nữa nhé. Hiện tại, con chỉ thể dựa dẫm ngài, lỡ may ngài xảy chuyện ngoài ý , con cũng sẽ sống nổi nữa…”
Tiêu Bách Đạo nào chịu nổi dáng vẻ của Phượng Khê, ông luôn miệng đồng ý.
Thật ông cũng tới Cực Hàn Băng Nguyên , sở dĩ lúc là vì ép tới chẳng còn cách nào.
Bây giờ cách giải quyết, tất nhiên ông sẽ nữa.
Trong khi hai chuyện, Quân Văn ngoài cầu kiến.
Sau khi tiến , thấy Phượng Khê, lập tức lạnh: “Sao? Tới mách lẻo với sư phụ ? Muội cũng chỉ chút năng lực đó thôi ư?”
Đôi mắt của Phượng Khê vốn đỏ hoe, nay , nước mắt lập tức rơi từng giọt, từng giọt, lăn dài má.
“Ngũ sư , hiểu lầm , mách với sư phụ chuyện mắng là tiểu phế vật, cũng mách chuyện nhận là sư của , càng nhắc gì tới chuyện mắng xí…”
Quân Văn: “…”
là tiểu phế vật trực tiếp mách lẻo, nhưng từng điệu ngắt nghỉ trong lời của nàng đều đang ám chỉ bắt nạt nàng!
Quả là nham hiểm!
Tiêu Bách Đạo xụ mặt : “Quân Văn, vi sư dặn con thế nào? Sư con vẫn còn nhỏ tuổi, cơ thể suy yếu, dặn con yêu thương con bé nhiều hơn, đây là cách yêu thương của con ? Con cút Vạn Kiếm Động cho , lệnh của , ngoài!”
Quân Văn dám cãi lời sư phụ, lườm Phượng Khê một cái sắc lẹm, định xoay chịu phạt. Không ngờ, Phượng Khê : “Sư phụ, Ngũ sư chỉ đang đùa với con thôi, ngài tức giận thế? Nếu ngài phạt , hãy phạt cả con !”
Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự thương tiếc: “Nó đùa , con tưởng vi sư phân biệt chắc? Con đó, cái tính mềm lòng mãi sửa ! Nếu con xin cho nó, thì vi sư bỏ qua, nhưng nếu , vi sư nhất định sẽ phạt nặng!”
Quân Văn: “…”
Sư phụ ơi, ngài khám mắt thử xem?
Nàng và hai chữ “mềm lòng” chẳng liên quan gì tới cả!
---
Khi hai sư cùng rời khỏi viện của Tiêu Bách Đạo, Quân Văn lạnh: “Đừng tưởng chỉ cần đỡ cho vài lời, sẽ mang ơn . Về tránh xa , kẻo khiến chướng mắt!”
Phượng Khê , khẽ cong môi đáp: “Huynh tưởng thấy lắm chắc? Sở dĩ ban nãy đỡ cho , là vì sợ sư phụ đau lòng. Thứ hàng ngu ngốc, vụng về như mà cũng đòi sư của á? Lăn bao xa thì lăn !”
Quân Văn tức tới bật !
“Tiểu phế vật như mà cũng dám chê ngu ngốc, vụng về? là tự ngó !”
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Huynh thừa nhận ngốc chứ gì? Có dám cược với ?”
“Có gì mà dám? Cược cái gì, cược như thế nào?”
Ngón tay Phượng Khê chỉ về hướng chuồng thú: “Muội thể khiến thần thú trấn phái quỳ xuống , ?”