Mấy Phượng Khê dám tới gần Thiên Nguyên Thần Mộc, chỉ từ xa để quan sát.
Dẫu đối phương cũng là yêu thực sở hữu tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, họ chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ mất mạng ngay.
Nhìn Thiên Nguyên Thần Mộc, sáu đồng loạt hít một khí lạnh.
Tán cây che trời lấp đất, từ xa, cả cây trông giống hệt một con quái vật khổng lồ.
Trên cây nâu sẫm vài cây nấm mọc rải rác, đúng là Nấm Tím mà họ đang tìm.
Lòng nhóm Giang Tịch lạnh phân nửa, cành lá Thiên Nguyên Thần Mộc rậm rạp thế , đến gần thôi cũng khó, chứ đừng đến việc hái nấm.
Nếu là những nhóm khác, hai Kim Đan trung kỳ hợp tác, cộng thêm sự phối hợp của những khác thì còn hi vọng hái .
nhóm của họ thì… chẳng chút hi vọng nào cả.
Hình Vu ướm hỏi: “Tiểu sư , là thử chiêu “núi băng” xem ?”
Không chờ Phượng Khê đáp lời, Ứng Phi Long cất tiếng phản đối: “Vô dụng thôi. Thiên Nguyên Thần Mộc đám ong linh , chỉ cần nó khẽ vung cành, thì núi băng cũng sẽ tan thành bột mịn thôi.”
Để kiểm chứng lời của , hóa ma khí thành giao long, chậm rãi tới gần Thiên Nguyên Thần Mộc.
Khi tới nơi cách Thiên Nguyên Thần Mộc chừng chục trượng, con giao long một nhánh cây nhẹ nhàng đánh tan.
Giống như ông cụ đang chơi với chắt trai !
Thấy thế, càng nhụt chí hơn.
Sợ rằng họ sẽ thể vượt qua ải .
Phượng Khê cũng cảm thấy thể cứng đối cứng , chỉ tổ mất mạng mà thôi.
Tiếc là phần lớn yêu thực thể rời khỏi vị trí ban đầu, nếu nàng thể lừa một yêu thực tới giúp đỡ .
Ơ! Dường như Thiên Nguyên Thần Mộc thể rời khỏi vị trí kìa!
Nàng khẽ đảo mắt, hỏi đàn ong: “Sơn cốc tổng cộng bao nhiêu cây Thiên Nguyên Thần Mộc? Có bao nhiêu cây thì bấy nhiêu con ong bay tới bên tay của .”
Năm con ong lập tức bay tới bên tay của Phượng Khê.
Phượng Khê lập tức nghĩ cách!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-149.html.]
Nàng vận dụng linh lực, hét to về phía Thiên Nguyên Thần Mộc: “Này! Người xưa dạy , một núi thể hai hổ, ngươi xưng vương xưng bá ? Nếu thì chúng hợp tác !”
“Ta sẽ giao quyền khống chế đàn ong linh cho ngươi, để từ nay, ngươi thể nắm quyền nhân giống của Thiên Nguyên Thần Mộc ở sơn cốc .”
“Chỉ cần giải quyết bốn cây Thiên Nguyên Thần Mộc còn , bộ sơn cốc sẽ thuộc về ngươi.”
“Ngươi yên tâm, mục đích khác, khi chuyện thành công, chỉ mười cây Nấm Tím thôi.”
“Thế nào, hợp tác ?”
“Thật thể tìm bốn cây Thiên Nguyên Thần Mộc còn , nhưng gặp ngươi đầu tiên, mà con thì khá tin tưởng duyên phận.”
Mãi một lúc lâu , tán cây Thiên Nguyên Thần Mộc mới khẽ lay động.
Phượng Khê chớp chớp mắt: “Ngươi hỏi giải quyết bốn cây Thiên Nguyên Thần Mộc bằng cách nào á? Đơn giản thôi, ngươi hãy thu nhỏ bản thể , tìm một chỗ mai phục. Ta sẽ dẫn cây Thiên Nguyên Thần Mộc ở gần đây tới, đến lúc đó ngươi xông tấn công bất ngờ, để nó trở tay kịp.”
“Chờ nó c.h.ế.t , ngươi hấp thụ linh hạch của nó, sức mạnh tăng lên, đối phó với ba cây còn chẳng dễ như trở bàn tay ư?”
“Sao hả? Có hợp tác đây?”
Lần Thiên Nguyên Thần Mộc im lặng thật lâu mà vẫn đáp .
Phượng Khê lạnh, khiêu khích: “Sao hả? Không dám ? Thời buổi , to gan c.h.ế.t no, nhát gan c.h.ế.t đói, nếu ngươi sợ thì cứ chờ cây Thiên Nguyên Thần Mộc khác xử lý .”
Dứt lời, nàng với mấy Giang Tịch: “Chúng thôi! Đi tìm bốn cây Thiên Nguyên Thần Mộc khác để bàn chuyện hợp tác.”
Họ bước vài bước, tán cây Thiên Nguyên Thần Mộc phía phát tiếng rào rạt.
Thân hình nó lập tức thu nhỏ , cuối cùng biến thành cây cao chừng một thước.
Nó nhổ rễ khỏi lòng đất, “chạy” về phía Phượng Khê. Trông dáng chạy của nó giống hệt như bạch tuộc .
Trong lòng Phượng Khê vui vẻ thôi, nàng tiếc lời khen, tâng bốc Thiên Nguyên Thần Mộc đến độ lâng lâng, nên bước rễ nào .
Phượng Khê bảo Thiên Nguyên Thần Mộc một và mấy Giang Tịch trốn , còn nàng sẽ chạy tới khiêu khích Thiên Nguyên Thần Mộc hai.
Giang Tịch sợ tiểu sư gặp nguy hiểm nên giành , Phượng Khê chỉ hỏi một câu: “Huynh chắc bản sẽ thành công chọc giận nó và còn dụ nó tới nơi ?”
Giang Tịch nín họng ngay.
Nếu bàn về đánh đấm, chẳng sợ gì cả. bàn về khuya môi múa mép, vẫn nên để tiểu sư mặt thì hơn.