Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:19:44
Lượt xem: 1,414
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phượng Khê bật : “Ngũ sư , ngờ yếu ớt tới đấy. Sở dĩ cãi với , là vì đau lòng thái độ của đối với . Sau đó nghĩ kỹ , cảm thấy chỉ quá thẳng tính, chứ thật sự ghét bỏ . Chúng là sư đồng môn, cần băn khoăn quá thế, về cái gì thì , sẽ để bụng .”
Quân Văn gãi đầu, càng cảm thấy lúc bản chẳng gì.
Ngày đó, sở dĩ tức giận với Phượng Khê là vì lo lắng Tiêu Bách Đạo mạo hiểm săn yêu thú hệ băng, chứ thật ác ý với Phượng Khê, nếu chẳng đưa linh quả cho nàng.
Suy cho cùng, chính là mạnh miệng mềm lòng.
Trong lúc chuyện, hai tới Vạn Kiếm Bích.
Phượng Khê kinh ngạc vách đá cao vút mặt, nàng mơ hồ thấy vô linh kiếm đang lẳng lặng cắm ở trong đó.
Ở nơi , nàng nữa cảm nhận thở hồng hoang - loại thở mà nàng từng cảm nhận ở tấm biển cửa Huyền Thiên Tông - loại thở khiến lòng nàng rung động.
Trước vách đá mà một đất trống bằng phẳng, mặt đất vô vết m.á.u loang lổ.
“Tiểu, tiểu sư thấy những vết m.á.u ? Đây là m.á.u do những tới lịch kiếm để đấy. Tuy chuyên phụ trách việc rửa ráy, dọn dẹp, nhưng những vết m.á.u thấm trong đó, rửa thế nào cũng sạch .”
Quân Văn vốn tưởng sẽ khó gọi ba chữ “tiểu sư ” , nhưng khi gọi xong, nhận cũng khó như tưởng.
Phượng Khê để tâm tới cách xưng hô của , nàng đang híp mắt Vạn Kiếm Bích.
Quân Văn tiếp: “Vạn Kiếm Động mà sư phụ định phạt ở ngay phía Vạn Kiếm Bích. Trong Vạn Kiếm Động vô thế kiếm yếu nhiều , tuy thể lấy mạng , nhưng mỗi đó đều lột một lớp da. Sư phụ bất công thế đấy, hễ mười thì tới tám phạt , rõ ràng là hiểu chuyện nhất…”
Phượng Khê “ừ” qua loa, đôi mắt vẫn chằm chằm Vạn Kiếm Bích.
Nàng một thanh linh kiếm.
Trước nguyên chủ chỉ một thanh bảo kiếm bình thường, nhưng Thẩm Chỉ Lan c.hém đứt trong thi tuyển chọn tử nội môn .
Còn linh kiếm, khi còn ở Hỗn Nguyên Tông, nàng gì tư cách sở hữu.
Hiện tại, mắt nàng một cơ hội.
Chẳng qua, tuy hiện tại nàng thể vận chuyển một chút linh lực, nhưng nếu né tránh thế kiếm, thì chẳng khác gì mơ mộng hão huyền.
Vì thế, nàng về phía Quân Văn: “Ngũ sư , nay xảy tình huống kiểu như ngăn cản thế kiếm, còn linh kiếm thuộc về ?”
Quân Văn: “…”
Muội mơ giữa ban ngày đấy ?
“Tiểu sư , thế kiếm là sự khảo nghiệm của linh kiếm dành cho , những khác thể giúp đỡ.”
Hắn còn một câu : dẫu khác thể giúp đỡ, thì một tiểu phế vật như linh kiếm gì? Để trang trí ?
Phượng Khê hỏi: “Có nhất thiết vượt qua khảo nghiệm ? Liệu khả năng, bên trong thanh kiếm sốt ruột ngoài, căn bản cần khảo nghiệm ?”
Quân Văn: “…” Trừ khi thanh kiếm quá hèn!
Phượng Khê quyết định thử một .
Thế là, nàng cách Vạn Kiếm Bích mấy chục trượng, cất giọng gào lên: “Này, bộ linh kiếm đây. Ta là Phượng Khê, là ánh sáng tương lai của Huyền Thiên Tông, các ngươi theo ? Có thì nhanh chui đây, nhanh còn chậm hết, cơ hội chỉ một thôi.”
Quân Văn: “…”
Khó trách sư phụ nỡ cho nàng mười quả Tử Kiều Linh Lung, đầu óc của nàng thật sự vấn đề !
Nếu chỉ gào thét vài câu thể gọi linh kiếm , họ cần gì liều sống liều c.h.ế.t?
Vả , cái gì mà ánh sáng tương lai của Huyền Thiên Tông cơ chứ? Phượng Khê chỉ giỏi mơ giữa ban ngày.
Ngay khi đang thầm châm chọc, Phượng Khê cạnh vẫn gào tiếp: “Ra đây ! Ở trong đó mãi thấy chán ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-15.html.]
“Đi theo , sẽ để ngươi trải nghiệm sự ấm lạnh của nhân gian! Đi theo , sẽ để ngươi ngắm phồn hoa thế gian! Đi theo , sẽ đưa ngươi khắp non sông, lên trời xuống biển, để ngươi uổng kiếp kiếm…”
Vẫn một tiếng động nào.
Hơn nửa canh giờ trôi qua.
Phượng Khê vẫn đó gào thét như cũ.
Mà Quân Văn, thật sự nổi nữa: “Tiểu sư , cũng chỉ phí công vô ích thôi. Ta đưa tới nơi khác chơi nhé.”
Phượng Khê thở dài: “Được thôi, trách thì trách những thanh linh kiếm đó kiến thức. Hôm nào cơ hội, tới cách tông môn khác thử một phen.”
Quân Văn: “…” Lại ăn điên khùng nữa .
“Tiểu sư , dẫn tới Đông Phong nhé?”
“Dạ.”
Sau khi họ rời nửa canh giờ, một thanh kiếm gỗ khó khăn chui khỏi mặt đất, đó mờ mịt xoay vòng.
Sao bảo trải nghiệm sự ấm lạnh của nhân gian?
Sao bảo ngắm phồn hoa thế gian?
Sao bảo khắp non sông, lên trời xuống biển, để uổng kiếp kiếm…?
Người ?
Đồ lừa đảo!
Đồ lừa đảo!
Cuối cùng, thanh kiếm gỗ “hùng hổ” chui về lòng đất.
Lúc , kẻ lừa đảo Phượng Khê đang cùng Quân Văn tham quan Đông Phong.
Phượng Khê phát hiện thảm thực vật ở Đông Phong phong phú bằng Trung Phong. Phần lớn đất đai ở đây đều bỏ hoang, chỉ vài nhánh cây dại.
Quân Văn giải thích: “Trước Đông Phong là cây rụng tiền của Huyền Thiên tông chúng , do phía Đông Phong từng một quặng linh thạch. Tiếc là, linh thạch đào hết từ ba nghìn năm , từ đó Huyền Thiên Tông chúng cũng trở nên nghèo túng.”
“Do đây là mỏ quặng bỏ hoang, nên đất đai thích hợp cho thảm thực vật sinh trưởng, vì Đông Phong mới ít cây cối đấy.”
Phượng Khê thầm nghĩ: Huyền Thiên Tông dùng hành động thực tế để chứng minh câu… miệng ăn núi lở.
Nàng nhỏ giọng : “Ngũ sư , thấy quặng linh thạch bao giờ, thể dẫn mở mang kiến thức ?”
Quân Văn bĩu môi: “Một mỏ quặng bỏ hoang thì gì mà xem? nếu xem, thể đưa .”
Hai tới phía núi của Đông Phong, khi rẽ trái rẽ , thì tới một cửa động cao.
“Đây là cửa mỏ quặng linh thạch. Nghe , cánh cửa vốn cực kỳ khí phái, nhưng nhiều năm dãi nắng dầm mưa, ai giữ gìn, nên mới biến thành thế .”
Quân Văn lấy gậy đánh lửa , trong mỏ quặng.
Phượng Khê bám theo .
“Tiểu sư , bên trong tối đen như mực, chẳng gì . Chúng ở gần cửa động xem là .”
Phượng Khê gật đầu, đúng là chẳng gì . Hai bên đều là vách đá, chân chỉ một lối nhỏ.
Do lâu chẳng ai tới, nên đường mọc đầy rêu. Hơn nữa, nhiệt độ trong thấp hơn bên ngoài một chút.
Đi thêm một đoạn ngắn, thấy chẳng gì thú vị, Phượng Khê bèn bảo: “Ngũ sư , chúng ngoài thôi.”