Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-01-24 00:47:08
Lượt xem: 1,304
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đượ…”
Quân Văn còn kịp hết chữ “”, thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Sắc mặt Quân Văn lập tức đổi, túm Phượng Khê chạy ngoài.
chạy hai bước, phía vang lên tiếng đổ mạnh, cửa động sập xuống.
Không những thế, những tảng đá lớn nhỏ nóc động cũng bắt đầu rơi xuống.
Quân Văn sốt ruột tới phát điên.
Hắn gọi kiếm Kinh Thiên , c.h.é.m vỡ những cục đá chặn đường. đồng thời, vách đá đỉnh đầu họ cũng đổ ầm xuống.
Nếu nhờ Phượng Khê phản ứng nhanh, kéo lùi về phía , thì hai đập thành bánh kẹp thịt .
Sau đó, các vách đá đường bắt đầu đổ sụp, Quân Văn và Phượng Khê chỉ thể liên tục lùi về phía .
Cuối cùng, hai lùi tới một đất trống khá rộng, ở giữa đất trống còn một bậc đá hình tròn với đường kính cỡ hai trượng.
Nhìn thấy vách đá nơi khá rắn chắc, Quân Văn thoáng thở phào, đó lấy ngọc bài phận phát tín hiệu cầu cứu.
, nhanh chóng nhận , tín hiệu thể truyền ngoài.
Hắn lấy bùa truyền tin, nhưng vẫn thể gửi tin tức .
Trong lòng Quân Văn thoáng trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn vờ bình tĩnh an ủi Phượng Khê: “Tiểu sư , đừng sợ. Sau khi tin nơi xảy chuyện, chắc chắn sư phụ sẽ tới cứu chúng .”
Hắn dứt lời, một cục đá nóc động đột nhiên rơi xuống, đó, cả đống cục đá lớn nhỏ đồng loạt đổ ào xuống.
Quân Văn sắp tới nơi!
Thế còn bình tĩnh thế nào nữa?
“Tiểu sư , sợ rằng chúng sẽ chôn sống ở đây mất thôi!”
Đột nhiên, Phượng Khê chỉ bậc đá cách đó xa: “Ngũ sư , bậc đá là trận Truyền Tống đúng ? Nhanh, lấy hết linh thạch , xem thể mở .”
Tuy Quân Văn cảm thấy trận truyền tống để đó mấy ngàn năm dùng, lẽ sớm hỏng , nhưng hiện tại chỉ mỗi cọng rơm cứu mạng đó, nên lập tức theo.
Tiếc là chỉ hơn một nghìn linh thạch, nhét hết trong.
Phượng Khê cũng nhét nốt năm trăm linh thạch cuối cùng của .
Một luồng sáng trắng lóe lên, hai biến mất khỏi bậc đá.
Cùng lúc đó, bộ mỏ quặng đổ sập.
Tiếng động lớn như , tất nhiên thu hút sự chú ý của Huyền Thiên Tông.
Ban đầu quá để ý, dẫu cũng chỉ là một mỏ quặng hoang, đổ thì đổ, chuyện lớn gì.
chẳng bao lâu tử của Đông Phong tới bẩm báo, khi mỏ quặng đổ sập, họ thấy Quân Văn và Phượng Khê tiến đó.
Đầu óc Tiêu Bách Đạo ong lên.
Ban đầu trong lòng ông còn ôm một tia may mắn, nhưng khi thể liên lạc với hai và tìm khắp tông môn mà thấy bóng dáng, lòng ông luống cuống.
Rất thể hai đồ của ông c.hôn s.ống !
Ông vội vàng dẫn đào mỏ.
Tốn chừng nửa ngày, họ bới tung mỏ quặng, nhưng vẫn thấy bóng dáng Quân Văn và Phượng Khê .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-16.html.]
Cố phong chủ - phong chủ của Đông Phong lập tức : “Có lẽ, hai họ tiến mỏ quặng.”
Tiêu Bách Đạo lắc đầu: “Ta hỏi thủ vệ canh cửa tông môn, họ thấy hai đứa rời tông. Hơn nữa, con bé Tiểu Khê ngoan lắm, sẽ rời tông mà thông báo .”
Lúc , La Đường chủ của Truyền công đường : “Chưởng môn, trận truyền tống dấu vết sử dụng, lẽ họ truyền tống tới tầng thứ hai của mỏ quặng .”
Nhóm Tiêu Bách Đạo vội tiến lên xem xét, đúng như lời La Đường chủ , bậc đá của trận truyền tống còn sót một chút linh lực, chứng tỏ gần đây sử dụng.
Ngay đó, lâm tình cảnh khó xử. Muốn tiến tầng thứ hai của mỏ quặng hai cách, một là mở trận truyền tống, hai là trực tiếp đào thông xuống.
, hiện tại trận truyền tống đá rơi xuống đập hỏng , cần thời gian để sữa.
Hơn nữa, sửa thứ chỉ mất ngày một ngày hai, bởi đây là trận truyền tống từ thời thượng cổ, đoán chừng họ sửa hai ba tháng vẫn sửa xong chứ.
Mà cách trực tiếp đào thông xuống càng bất khả thi hơn.
Vừa trải qua trận sụp đổ, kết cấu của mỏ quặng đang cực kỳ định. Nếu đào bừa, chỉ sợ tầng hai của mỏ cũng sẽ đổ sụp xuống.
Làm cứu mà là hố !
Tiêu Bách Đạo nghiến răng, phát tin tức nhờ Bách Lý Mộ Trần của Hỗn Nguyên Tông.
Xin Hỗn Nguyên Tông phái mộ trưởng lão am hiểu trận pháp tới sửa giúp trận truyền tống. Chỉ cần thể khôi phục trận truyền tống trong thời gian ngắn nhất, Huyền Thiên Tông thể đồng ý điều kiện.
Trong bốn tông môn lớn, năng lực về trận pháp của Hỗn Nguyên Tông là mạnh nhất.
Bách Lý Mộ Trần đồng ý, nhưng ông đưa một điều kiện cực kỳ hà khắc.
Trong bí cảnh Thiên Ngân , Huyền Thiên Tông nhường già nửa suất tham gia cho Hỗn Nguyên Tông, chỉ giữ mười suất.
Tiêu Bách Đạo nghiến răng đồng ý.
Tuy các trưởng lão của Huyền Thiên Tông đau lòng, nhưng chẳng ai đưa dị nghị gì cả.
Bởi nhân tài là thứ.
Tiêu Bách Đạo cũng tiếc lắm chứ. Trong lòng ông thầm mắng: Tiểu Khê là đứa bé ngoan, sẽ gây chuyện bậc , chắc chắn là do tiểu súc sinh Quân Văn xúi giục.”
Hắt xì! Hắt xì!
Quân Văn đang trói khẽ hắt xì hai cái.
“Có giỏi thì thả tiểu gia , tiểu gia đại chiến ba trăm hiệp với ngươi.”
Phượng Khê mặt đất yếu ớt : “Ngũ sư , vẫn nên tiết kiệm sức lực thì hơn. Dẫu thả , cũng đánh .”
Quân Văn: một câu xuyên tim!
Lúc , khi hai truyền tống tới tầng thứ hai của mỏ quặng, còn kịp mở mắt, đánh cho ngã sấp mặt.
Ma tộc.
Chẳng ai ngờ, trong tầng thứ hai của mỏ quặng bỏ hoang ma tộc sinh sống.
Đây là địa bàn của Huyền Thiên Tông - một trong bốn tông môn lớn đó!
Lúc , cất điệu khằng khặc đầy quái dị: “Tiểu phế vật của nhân tộc ngươi cũng thức thời thật đấy, giống con vịt c.h.ế.t vẫn còn cứng mỏ bên cạnh.”
Lòng bàn tay trống rỗng của ông xuất hiện một sợi ma khí màu đen, đang vặn vẹo như rắn độc.
“Đệ tử thiên tài của nhân tộc ư? Khà khà, nếu nhiễm ma khí, ngươi xem, liệu các ngươi nhân tộc coi là phản đồ mà đuổi g.i.ế.t ? Bổn tọa thích xem tiết mục nhân tộc các ngươi c.hém g.i.ế.t lẫn …”
Quân Văn đang định chửi ẩm lên, thì Phượng Khê ngước gương mặt nhỏ lên : “Đại nhân, sở thích của ngài giống thế nhỉ? Ta cũng thích xem nhân tộc c.hém g.i.ế.t lẫn , nhất là đám ngụy quân tử tự nhận là phe chính đạo đó, xem họ c.hó cắn c.hó là vui nhất.”
“, cách của ngài quá nhân từ , ngài cũng chỉ c.h.ế.t mỗi sư thôi. Chi bằng ngài để bọn gian tế của Ma tộc, tới lúc đó, bọn sẽ châm ngòi bốn tông môn lớn, để họ c.hém g.i.ế.t lẫn . Khi đó, m.á.u chảy thành sông, thi chất thành núi, sảng khoái bao!”