Trò chuyện đùa với thêm một lát, Phượng Khê mới nhớ tia sét màu tím. Hình như ban nãy nàng vẫn hấp thụ hết uy lực của nó mà nhỉ, thấy nó nữa?
Nàng tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng phát hiện nó thẳng đơ trong bụi cỏ.
Lúc nó mềm như bông, màu sắc cũng nhạt đến độ chẳng đó là màu tím nữa.
Nó “liếc” Phượng Khê: ngươi xem, còn hình lôi kiếp ?
Là nghiệt do ngươi tạo đấy!
Thù mà báo, thề lôi kiếp nữa!
Phượng Khê để lộ cả hàm răng trắng tinh: “Cảm ơn ngươi giúp đột phá Trúc Cơ thiên phẩm, để báo đáp, sẽ tiễn ngươi một đoạn đường .”
Sau đó, Phượng Khê giơ tay tát một phát, khiến nó tan biến.
Tia sét màu tím: Đồ chó! Ngươi chờ đó cho ! Ta sẽ … …
Đoàn trò chuyện thêm một lát, mấy Tiêu Bách Đạo bèn rời khỏi khu vực bên trong.
Dù các tử đang thí luyện, họ tiện tham dự quá nhiều, nếu thì đạt mục đích của thí luyện.
Phượng Khê cực kỳ hưng phấn, nàng sốt ruột tìm yêu thú để thí nghiệm uy lực của tu vi Trúc Cơ kỳ.
tìm hồi lâu, vẫn chẳng thấy con yêu thú nào.
Giang Tịch phân tích: “Tiểu sư , đoán chừng yêu thú lôi kiếp dọa sợ, nên tiến trạng thái ngủ đông . Trời cũng sắp tối, chúng tìm chỗ nghỉ qua đêm .”
Giang Tịch tìm một nơi khá bằng phẳng, bảo ba Phượng Khê nghỉ ngơi, còn thì gác đêm.
Ba Phượng Khê cũng tranh giành với , bởi họ còn ở trong rừng Sương Mù thêm vài hôm nữa mà, phiên gác là .
Ngày hôm , trời sáng, đoàn tiếp tục hành trình, nhưng vẫn gặp bất cứ con yêu thú nào.
Phượng Khê đột nhiên , chỉ gốc cây bên cạnh : “Hôm qua gặp cái cây .”
Quân Văn thờ ơ đáp: “Tiểu sư , trong rừng Sương Mù , cây nào mà chẳng giống cây nào, khi nào nhận nhầm ?”
Phượng Khê lắc đầu: “Muội nhận nhầm . Nếu tin, đám cỏ phía xem dấu vết dẫm lên ? Trong cỏ còn quả hạch vứt nữa.”
Quân Văn xổm xuống quan sát, đúng là phát hiện một quả hạch.
Điều khiến trợn tròn mắt.
“Ối giời, tức là từ sáng đến giờ chúng vẫn vòng quanh? Chúng lạc đường ư?”
“ chúng vẫn luôn căn cứ mặt trời để xác định phương hướng mà. Sao thể lạc đường cơ chứ?”
Sau một hồi im lặng, Giang Tịch : “Nơi thể trận pháp . Cách giải thích duy nhất là chúng dính sương mù, nên mới nảy sinh ảo giác, cảm thấy chúng luôn đúng hướng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-192.html.]
Quân Văn vò đầu: “ thấy chút sương mù nào ?”
Phượng Khê cong môi: “Chúng nhốt bên trong, nên tất nhiên thể thấy sương mù.”
Sương mù thú vị phết, thế mà thể lẳng lặng tiếng động bao phủ họ.
Nghĩ đến đây, nàng với quả cầu đen: “Người là sương mù, ngươi cũng là sương mù, ngươi thấy hổ thẹn hả?”
Quả cầu đen chớp mắt, đáp: “Không!”
Phượng Khê: “…”
hiện tại nàng thời gian dạy dỗ quả cầu đen, chuyện quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây.
Cùng lúc đó, đám Tần Thời Phong cũng lạc giữa làn sương mù.
Mạnh Hoài Nam khá am hiểu trận pháp, nên bắt đầu tìm cách phá giải.
Tuy hiện tượng vòng vòng do sương mù gây , nhưng nó cũng những đặc tính tương tự như trận pháp, chỉ cần tốn chút thời gian là thể tìm sơ hở.
Tần Thời Phong lo lắng : “Trong tử truyền của bốn tông môn lớn, Hỗn Nguyên Tông, Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn đều trận pháp sư, nhưng cả bốn tử truyền của Huyền Thiên Tông đều là kiếm tu, sợ rằng khó mà thoát .”
“Chờ chúng thoát , qua đó xem thể giúp gì cho họ .”
Hình Vu lười biếng đáp: “Dưới nền trời , vấn đề gì mà tiểu sư giải quyết . chúng tới xem cũng , đến lúc đó thể đồng hành với của Huyền Thiên Tông. Chỉ khi theo bên cạnh tiểu sư , mới yên tâm .”
Ôi, nhớ tiểu sư quá mất thôi. Mới một gặp gặp mà như cách ba thu .
Tần Thời Phong nghiêm mặt : “ là tiểu sư Phượng Khê lợi hại thật, cũng khâm phục . , thể cứ mãi ỷ như thế , tự cố gắng. Nếu , sớm gì cũng một ngày đuổi kịp bước chân của , ném tít phía .”
Đầu tiên Hình Vu sửng sốt, đó giật bừng tỉnh.
!
Tiểu sư biến thái như , đợi đến khi đan điền lành hẳn, tu vi chắc chắn sẽ nhanh chóng tăng vọt, bỏ xa gã. Đến lúc đó gã bây giờ?
Gã tu luyện!
Liều mạng tu luyện!
Chỉ cần c.h.ế.t, gã nhất định sẽ dốc sức tu luyện.
“Đại sư , nghĩ cách , tu luyện .”
Dứt lời, gã khoanh chân đả tọa.
Tần Thời Phong: “…”
Hóa gã cũng thể cần mẫn đến mức !