Vượn Tay Dài híp mắt chằm chằm Phượng Khê: “Sao bọn lời ngươi là thật giả?”
Phượng Khê thở dài: “Dù những lời nên đều , các ngươi thích tin thì tin, tin cũng cách nào.”
“Nếu còn chuyện gì khác, bọn đây. Làn sương mù đáng c.h.ế.t thể ăn mòn linh lực, bọn thể ở lâu.”
Dứt lời, Phượng Khê hiệu cho mấy Giang Tịch rời cùng .
Nghe thấy thể rời , mấy con yêu thú Kim Đan lập tức chạy vút . Đời chúng bao giờ chạy nhanh như thế, chỉ chớp mắt chạy hàng trăm trượng.
Trong lòng Phượng Khê thầm đếm: mười, chín, tám…
Khi nàng đếm đến năm, phía vang lên tiếng của Vượn Tay Dài: “Chờ một lát.”
Phượng Khê đầu : “Các ngươi nghi ngờ bọn , nhiều lời hơn cũng vô ích thôi. Vẫn nên mạnh ai nấy lo thì hơn.”
Vượn Tay Dài nghiến răng: “Chúng tin ! Ngươi mau đây.”
Bầy yêu thú Kim Đan chạy một đoạn xa: “…”
Nàng đang bịa chuyện đấy.
Ngay cả bọn cũng .
Ấy thế mà các ngươi tin răm rắp là ?
Chẳng lẽ tu vi càng cao thì linh trí càng thấp?
Chúng chẳng hề rằng, linh trí càng cao sẽ càng nghĩ chuyện theo hướng phức tạp, cũng càng… dễ lừa hơn.
Sau khi vòng về, Phượng Khê hếch cằm: “Nói , rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Vượn Tay Dài : “Các ngươi theo bọn là sẽ thôi.”
Phượng Khê gật đầu: “Được.”
Nàng vốn định để bầy yêu thú Kim Đan tiếp tục cõng họ, nhưng chúng run rẩy đến độ quỳ rạp mặt đất, rõ ràng gan tiến khu vực trung tâm.
Phượng Khê chỉ đành giải trừ khế ước với chúng, đó dẫn theo mấy Giang Tịch bộ .
Sau khi xuyên qua làn sương mù dày đặc, thấy một mảnh đất hoang vu.
Mọi kinh ngạc thôi.
Tại thế ?
Đi thêm một đoạn nữa, họ thấy một đài cao. Trên đài một bộ xương khô khoanh chân, trong tay bộ xương cầm một thanh kiếm.
Sương mù nhẹ nhàng tỏa từ phía đài cao.
Phượng Khê ngẩn .
Sao cảnh tượng mặt quen mắt thế nhỉ?
, đáy hang sâu cũng như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-201.html.]
Chẳng lẽ nơi đây cũng là mắt trận, cũng đang trấn áp thứ gì đó?
Có khi nào là trấn áp làn sương mù ?
, làn sương mù thể chậm rãi ăn mòn linh lực, nếu chúng lan tỏa rộng khắp, thì hậu quả thật sự dám tưởng tượng.
Đoán chừng khi uy lực của trận pháp còn mạnh mẽ, sương mù thể tỏa . Theo thời gian dần trôi, uy lực của trận pháp yếu dần, nên lượng sương mù tỏa mới càng ngày càng nhiều.
bộ xương khô chịu từ bỏ, cứ cách một thời gian sẽ nghĩ cách xua tan sương mù, ý đồ tìm bên tiến giúp đỡ.
Tiếc là bên ngoài dám tiến khu vực trung tâm.
Dần dà, phạm vi sương mù bao phủ càng lúc càng lớn.
Về nguyên nhân của sự cố bất thường , thể do trận pháp lỏng lẻo thêm một chút, khiến đám sương mù trốn .
Suy đoán của Phượng Khê nhanh chóng bầy yêu thú Nguyên Anh xác thực.
Lần nào cũng , khi sương mù tan biến, bộ xương khô đều sẽ xác c.h.ế.t vùng dậy, biểu diễn một bộ kiếm pháp.
Hơn nữa đúng là phạm vi sương mù bao phủ càng lúc càng lớn thật.
Phượng Khê suy đoán của cho mấy Giang Tịch .
Trong họ nhiều vẫn chuyện hang sâu ở Hỗn Nguyên Tông, nhưng hiện tại cần thiết giấu diếm nữa.
Vẻ mặt hai Tần Thời Phong và Mục Tử Hoài đều thoáng cứng đờ.
Lúc họ rõ vì đang yên đang lành Thẩm Chỉ Lan cấm túc, giờ đây Phượng Khê kể rõ đầu đuôi, chút hảo cảm cuối cùng họ dành cho nàng cũng tan biến sạch.
Bất kể nàng vô tình hữu ý, thì suýt chút nữa nàng gây nên thảm họa của Nhân tộc.
Phượng Khê với : “Vị tiền bối dùng tính mạng để bảo vệ Nhân tộc, chúng nên vái lạy để tỏ lòng thành kính.”
Dứt lời, nàng dẫn đầu quỳ xuống dập đầu với bộ xương khô.
Mấy Giang Tịch cũng vội vàng quỳ xuống.
Mọi dập đầu lạy ba cái, mới dậy.
Liễu Thiếu Bạch của Vạn Kiếm Tông khó hiểu hỏi: “Trận pháp phía hang sâu vẫn còn khá rắn chắc, vì trận pháp ở nơi lỏng lẻo đến mức độ ?”
Mọi cũng cảm thấy khó hiểu.
Ánh mắt của Phượng Khê dừng những con yêu thú Nguyên Anh.
Vì nơi nhiều yêu thú Nguyên Anh tới ?
Hơn nữa, chúng chịu sống trong cảnh hoang vu mà chịu rời ?
“Đừng bảo các ngươi sử dụng linh bảo gì ở đây ?”
Bầy yêu thú Nguyên Anh đồng loạt cúi thấp đầu: mấy hòn đá nhỏ mặt đất quá mất.
Phượng Khê: “…”
Không cần hỏi nữa, chắc chắn là của chúng !