Hồ Vạn Khuê cố nén cơn ghen tị, chúc mừng Tiêu Bách Đạo vài câu, đến chủ đề chính: “Lão Tiêu, thẳng vấn đề nhé.”
“Đan dược nhiều con nhiều cháu mà Tiểu Khê luyện chế cực kỳ hữu dụng với Ngự Thú Môn bọn , ngươi xem thể châm chước bán công thức cho bọn ? Hoặc Huyền Thiên Tông các ngươi tự luyện chế bán đan dược cho bọn cũng !”
Tiêu Bách Đạo với Phượng Khê: “Tiểu Khê, đây là công thức con tự nghiên cứu , con quyết định .”
Đương nhiên Phượng Khê sẽ bán con gà mái đẻ trứng vàng , nên nàng lựa chọn phương án thứ hai.
Nàng cũng cần trong tông môn luyện chế cùng, tự nàng thể .
Một tháng một chậu to chắc cũng đủ nhỉ?
Bởi nếu dùng loại dược thường xuyên thì cho lắm.
Hai bên bắt đầu đàm phán giá cả, Phượng Khê tủm tỉm bảo Hồ Vạn Khuê giá.
Sau khi Hồ Vạn Khuê giá, Phượng Khê chủ động giảm mười phần trăm.
“Hồ sư thúc, ngài giúp đỡ con nhiều, nên con giảm giá cho ngài.”
Hồ Vạn Khuê cảm động thôi, nha đầu Tiểu Khê quá bụng, quá hiểu chuyện .
Dưới cơn cảm động, Hồ Vạn Khuê đưa năm sư đồ Tiêu Bách Đạo về tận Huyền Thiên Tông.
Tiêu Bách Đạo mời ông ở chơi vài hôm, ông bèn sốt sắng chạy mất.
Ở á? Không đời nào!
Dù Tiêu Bách Đạo tặng thêm linh thạch, ông cũng quyết ở .
Trước khi tông môn, Phượng Khê vẫn “cam tam tình nguyện” dập đầu vái lạy tổ sư gia như thường lệ.
Quả cầu đen bất chợt nổi ý !
“Kiếm gỗ, ngươi tài giỏi lắm mà, thể khiến bộ xương khô dám nhận cái quỳ lạy của chủ nhân chúng mà. Thế ngươi dạy cho tổ sư gia của Huyền Thiên Tông một bài học ?”
Thanh kiếm gỗ im phăng phắc, chẳng chút phản ứng nào, trông như c.h.ế.t .
Quả cầu đen bĩu môi: “Chậc chậc, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu thôi…”
Nó còn kịp dứt lời, thanh kiếm gỗ bay vút lên, quả cầu đen nữa đập dẹp thành bánh.
Bầu khí yên tĩnh trở .
Tiêu Bách Đạo sốt ruột chia sẻ tin vui với các “lãnh đạo cấp cao” trong tông môn, bước chân ông suýt thì hóa thành tàn ảnh.
Phượng Khê cũng dặn Tiêu Bách Đạo giấu diếm giúp . Trước nàng giấu là vì đợi đến cuộc tỷ thí giữa bốn tông môn lớn sẽ giả heo ăn thịt hổ. bây giờ nàng là Trúc Cơ thiên phẩm , cần thiết giả yếu nữa.
Chẳng qua, với tình hình hỗn loạn của Hỗn Nguyên Tông, cuộc tỷ thí giữa bốn tông môn lớn còn thể cử hành đúng thời hạn nữa.
Trên đại diện, Tiêu Bách Đạo thông báo tin Phượng Khê đột phá Trúc Cơ thiên phẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-209.html.]
Mọi lập tức bùng nổ.
Nhớ lúc Phượng Khê gia nhập tông môn, nàng vẫn là một tiểu phế vật thể tu luyện.
Thế mà mới mấy tháng trôi qua, nàng lắc biến thành thiên tài Trúc Cơ thiên phẩm .
Chờ họ bình tĩnh , Tiêu Bách Đạo thông báo chuyện Phượng Khê là thiên tài luyện đan.
Lần đều giữ thái độ hoài nghi.
Nhất là hai vị trưởng lão từng thuật luyện đan của Phượng Khê ảnh hưởng.
Họ vẫn còn nhớ rõ cảnh khói đặc cuồn cuộn, khiến họ suýt thì c.h.ế.t ngạt.
Quý trưởng lão - trở về tông môn đoàn Tiêu Bách Đạo hai ngày - cũng tin.
Phượng Khê mới chỉ ngoài quan sát ông luyện đan mấy , thể trở thành thiên tài luyện đan ?
Quá vô lý!
Thế là, Phượng Khê bèn luyện đan ngay mặt .
Nàng vẫn cố ý thả chậm tốc độ, hơn nữa cũng luyện đan dược cực phẩm.
nhiêu đó đủ khiến kinh ngạc thôi .
Quý trưởng lão rưng rưng nước mắt: “Tổ sư gia phù hộ, cuối cùng Huyền Thiên Tông chúng cũng xuất hiện một thiên tài luyện đan .”
Phượng Khê thầm : chuyện liên quan rắm gì đến tổ sư gia?
Tổ sư gia chỉ dạy nàng… quỳ thôi!
Cũng đúng, tuyệt chiêu chữ “quỳ” của nàng liên quan đến ngài .
Thôi , quỳ thì quỳ.
Dù nàng cũng rảnh mà, quỳ một lát cũng .
---
Quý trưởng lão nước mắt lưng tròng hỏi Phượng Khê học luyện đan với ông ? Ánh mắt khẩn thiết của ông khiến Phượng Khê thốt nổi lời từ chối.
Phượng Khê suy nghĩ một lát: học cũng . Tuy nàng học kha khá kiến thức từ quyển trục thượng cổ, nhưng vẫn một chỗ hiểu cho lắm, thể nhờ Quý trưởng lão chỉ dạy.
Quý trưởng lão sốt sắng đưa Phượng Khê đến phòng luyện đan ngay lập tức. Vất vả lắm mới tìm một thiên tài, nhất định tranh thủ thời gian dạy dỗ.
Tiêu Bách Đạo đau lòng đồ , bèn cất tiếng khuyên can: “Tiểu Khê đường xa chắc cũng mệt lắm , để con bé về nghỉ ngơi hai ngày học cũng muộn.”
Lúc Quý trưởng lão mới chịu thôi, chẳng qua ánh mắt ông Phượng Khê cực kỳ ai oán.
Phượng Khê: “…”