Lại một canh giờ nữa trôi đi, người của lớp Huyền và lớp Địa cũng lục tục tiến vào.
Nhìn thấy người của lớp Hoàng, họ sửng sốt không thôi.
Bởi họ cho rằng, học sinh lớp Hoàng đã sớm bị các đạo sư phụ trách chắn đường loại bỏ.
Không ngờ người ta đã vào tháp từ bao giờ.
Điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là, học sinh lớp Thiên lại trò chuyện một cách vui vẻ với học sinh lớp Hoàng và nhóm đệ tử Nhân tộc.
Rốt cuộc trong lúc họ không có mặt đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trước đó lớp Huyền từng hợp tác với lớp Hoàng, hai bên khá quen thuộc, nên chỉ chốc lát sau, học sinh lớp Huyền đã thành công gia nhập cuộc trò chuyện.
Để lại lớp Địa lẻ loi một mình: “…”
Cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ.
Thấy Phượng Khê ngồi ngơ ngác ở đằng kia như thể đang suy tư chuyện gì đó, Hình Vu và Quân Văn dứt khoát “kế thừa sự nghiệp” của nàng, đi tới trò chuyện với lớp Địa.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã biến thành một gia đình vui vẻ, hòa thuận.
Hình Vu còn hỏi lớp trưởng Yến Minh của lớp Địa: “Lúc các ngươi tiến vào có nhìn thấy Tam hoàng tử trong góc không? Hắn ta tỉnh chưa hay vẫn hôn mê?”
Yến Minh: “…”
Ngươi hỏi thẳng như thế, ta biết nên trả lời thế nào bây giờ?
Yến Minh chỉ đành đáp một cách qua quýt: “Ta mải tìm cầu thang lên tầng hai, nên không quá chú ý.”
Hình Vu: Hiểu rồi!
Xem ra Tam hoàng tử ngu ngốc kia vẫn đang ngất xỉu.
Yến Minh sợ Hình Vu tiếp tục hỏi về chuyện Tam hoàng tử, bèn chuyển đề tài: “Các ngươi tiến vào lâu chưa? Có phải vẫn chưa tìm được cách phá giải không?”
Vẻ mặt Hình Vu cực kỳ thản nhiên: “Đừng lo, chỉ cần có tiểu sư muội ta ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Ngươi cứ chờ xem, tiểu sư muội sẽ mau chóng nghĩ ra cách thôi. Ở trong lòng ta, chẳng có chuyện gì mà tiểu sư muội không làm được cả. Ta dạy ngươi một câu pháp quyết, đợi đến khi gặp nguy hiểm, ngươi niệm một lát là thấy tác dụng ngay.”
Vẻ mặt Yến Minh tràn ngập sự mong đợi và tò mò: “Pháp quyết gì?”
“Tin Phượng Khê, sẽ được trường thọ!”
Yến Minh: “…”
Mọi người theo dõi qua đá truyền ảnh: “…”
Hồng trưởng lão của Ngự Thú Môn khẽ ho khan: “Tiểu tử Hình Vu này thích nói linh tinh, chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, đã khiến mọi người chê cười rồi.”
“Nhưng quan hệ giữa nó và Phượng Khê đúng là khá thân thiết. Không chỉ nó, ngay cả chưởng môn của bọn ta cũng rất thích nha đầu Phượng Khê, lúc chuẩn bị đồ cho các đệ tử thân truyền cũng không quên chuẩn bị cho nàng một phần, tuy không phải đồ đệ ruột mà còn thân hơn cả đồ đệ ruột ấy chứ!”
Hải trưởng lão: “…”
Sao người của Ngự Thú Môn các ngươi ai cũng mặt dày thế!
Chạy đến cả Yểm tộc để đồn bậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-256.html.]
Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông và Kim trưởng lão của Vạn Kiếm Tông như có điều suy tư.
Khó trách quan hệ giữa Phượng Khê và các đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn lại thân thiết đến vậy, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Hừ!
Ngự Thú Môn có thể cho, họ cũng có thể.
Chờ đó mà xem.
Lòng Độc Cô viện trưởng trầm xuống.
Rõ ràng tin tức họ nhận được rằng bốn tông môn lớn của Nhân tộc bằng mặt không bằng lòng, thường xuyên lục đục, đấu đá nhau kia mà.
Nhưng bây giờ xem ra làm gì có chuyện đó.
Không nói đâu xa, những đệ tử thân truyền kia hễ mở miệng ngậm miệng là lại gọi một tiếng tiểu sư muội ngọt xớt, sự thân thiết trong đó không giấu nổi.
Và cả sự bảo bọc, che chở Phượng Khê của bốn trưởng lão này nữa, căn bản không hề có chuyện chia bè chia phái.
Xem ra những tin tức trước đó đều là giả.
Là Nhân tộc cố ý tung ra để lừa Yểm tộc và Ma tộc!
Nếu không nhờ chuyến đi sứ lần này, Yểm tộc họ vẫn bị Nhân tộc lừa mà chẳng hay biết gì.
Nhân tộc thật sự quá gian xảo!
Còn cả Ma tộc nữa, ngoài mặt là tới để kết minh với họ, khuyến khích họ cùng hợp tác đối phó Nhân tộc, kết quả sau lưng lại lén lút tìm Nhân tộc để kết minh.
Hóa ra trong ba tộc, chỉ có Yểm tộc của họ là kẻ ngốc thôi ư?
Càng nghĩ, Độc Cô viện trưởng càng tức giận, trong lúc vô thức, ông ta lại bóp vỡ thêm một chén trà.
Hải trưởng lão thật sự không nhìn nổi nữa.
Chén trà vô tội biết bao.
Ông ấy dứt khoát nhét một miếng điểm tâm vào tay ông ta, dù có bị bóp nát thì vẫn ăn được, tránh lãng phí.
Độc Cô viện trưởng: “…”
Chẳng qua, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tới tháp Thiên Khê.
Chỉ sợ đám học sinh sẽ không nghĩ ra cách phá giải Tu Di giới của tháp. Thế nên, ông ta phải đich thân đi một chuyến thôi.
Lúc này, Phượng Khê vẫn đang thử hóa thần thức thành binh khí.
Tiếc là vẫn chẳng có kết quả.
Còn khiến thức hải trở nên hỗn loạn, những cuốn ngọc giản kia đổ trái ngã phải.
Phượng Khê giật mình nhớ ra một chuyện.
Lúc trước những cuốn ngọc giản kia mạnh mẽ nhét cả đống tri thức vào thức hải của nàng, khiến thức hải chấn động đến độ thất khiếu đổ m.á.u, suýt nữa toi luôn cái mạng nhỏ.
Hay là nàng cũng bắt chước thử xem?