Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-06-03 11:56:53
Lượt xem: 431
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sứ đoàn quay về khu vực dành cho khách, Hải trưởng lão dặn dò các đệ tử nghỉ ngơi cho tốt, rồi ung dung đi về sân viện của mình.
Nhưng các trưởng lão vừa rời đi, mấy người Quân Văn đã cảm nhận được một luồng linh khí nồng đậm.
Ai nấy đều bò dậy, vội vàng tu luyện.
Nghỉ cái rắm!
Quên mất bóng ma chữ “quỳ” của tiểu sư muội rồi ư?
Chỉ cần không c.h.ế.t, thì phải liều mạng tu luyện!
Phượng Khê cũng đang tu luyện, sau khi được tinh luyện, linh khí nơi đây còn nồng đậm hơn linh khí trong một số bí cảnh, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện.
Nàng đã bảo rồi mà, lãnh thổ Yểm tộc quả là một vùng đất lành!
Nếu nghỉ ngơi ở đây độ một, hai năm, kho vàng nhỏ của nàng chẳng những đầy ắp, mà tu vi của nàng và mấy người Quân Văn cũng sẽ tăng lên một bậc lớn cho xem.
Căn cứ theo nguyên tắc: tận dụng tối đa mọi thứ, Phượng Khê thả chim béo, cờ Càn Khôn và kiếm gỗ ra ngoài, ngay cả Thôn Hỏa Hưu đang ngáy khò khò cũng bị nàng kéo ra.
Có thể hấp thụ bao nhiêu thì hấp thụ bấy nhiêu.
Mà nói chứ, Thôn Hỏa Hưu ngủ nhiều thật đấy, nếu không phải Phượng Khê đã kiểm tra kỹ càng, chắc chắn nó chỉ đang ngủ, thì nàng còn tưởng cơ thể nó có vấn đề gì rồi ấy chứ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ngoại hình của Thôn Hỏa Hưu đã có sự thay đổi rất lớn, trên người nó có nhiều thêm những lớp vảy đỏ rực như lửa.
Kết hợp với cái sừng trên đầu, trông nó khá giống Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Phượng Khê suy đoán cái sừng nàng tiện tay nhặt được trong hang sâu là sừng Kỳ Lân, mà rất có thể trong cơ thể Thôn Hỏa Hưu vốn đã chứa huyết mạch Kỳ Lân.
Trùng hợp là khi ấy nó còn cắn nuốt một lượng lớn linh thạch, nên trời xui đất khiến kích hoạt huyết mạch viễn cổ.
Đúng là người ngốc có phúc người ngốc.
Cũng không biết nó sẽ ngủ bao lâu nữa mới chịu dậy.
Bên này, các đệ tử hăng hái tu luyện. Bên kia, buổi thượng triều của Yểm tộc đang diễn ra cuộc tranh luận ầm ĩ.
Độc Cô viện trưởng kể chi tiết quá trình khảo hạch, đồng thời nhấn mạnh hai việc.
Thứ nhất, rất có thể Ma tộc đang có ý định kết minh với Nhân tộc.
Thứ hai, giờ đây tháp Thiên Khư đã là nỏ mạnh hết đà, việc trùng tu Điện Ma thần cũng cực kỳ cấp bách.
Còn về biểu hiện xuất sắc của Phượng Khê thì gác lại đã, mấy chuyện phía trên quan trọng hơn.
Thu Hộ pháp nói: “Độc Cô viện trưởng, thứ cho ta nói thẳng, việc Ma tộc và Nhân tộc sắp kết minh chỉ là lời nói vô căn cứ. Mọi người đều biết, quan hệ giữa Ma tộc và Nhân tộc như nước với lửa, sao có thể kết minh được?”
Không chờ Độc Cô viện trưởng đáp lời, Hạ Hộ pháp đã nói: “Lời này không đúng! Trên đời không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, nếu điều kiện của Ma tộc đủ khiến Nhân tộc động lòng, chưa chắc Nhân tộc sẽ từ chối.”
“Chẳng hạn như, Ma tộc hứa sau khi chiếm được Yểm tộc, sẽ chia một nửa lãnh thổ của Yểm tộc cho Nhân tộc, biết đâu Nhân tộc sẽ thật sự động lòng thì sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-262.html.]
“Với cả, không có lửa thì làm sao có khói, lúc trước Ma tộc phái sứ đoàn tới Nhân tộc, ta đã cảm thấy có điều kỳ quặc rồi. Nếu muốn điều tra chuyện của thành Vô Danh gì đó, họ hoàn toàn có thể phái người khác tới, sao phải cử Tả hộ pháp Lệ Nam Thực đích thân dẫn đoàn? Phải biết rằng, Lệ Nam Thực chính là cánh tay phải của Ma hoàng đó!”
Nghe vậy, Đông Hộ pháp hừ lạnh: “Ta lại đồng ý với ý kiến của Thu Hộ pháp hơn. Mâu thuẫn giữa Ma tộc và Nhân tộc vô cùng sâu sắc, đến nay vẫn chưa hòa hoãn, nên xác suất kết minh là rất thấp. Xưa nay Nhân tộc vẫn luôn xảo trá, ta thấy họ đang cố ý châm ngòi ly gián, để chúng ta xích mích với Ma tộc.”
“...’
Nghe họ tranh cãi ầm ĩ, đầu Yểm hoàng đau như sắp nổ tung:
“Các vị ái khanh, chúng ta tạm gác chuyện Nhân tộc và Ma tộc kết minh sang một bên đi đã. Bây giờ hãy thảo luận về chuyện trùng tu điện Ma thần, các khanh có ý kiến gì không?”
Nhắc đến chuyện trùng tu điện Ma thần, đại điện chìm vào sự yên tĩnh.
Nguyên nhân rất đơn giản: quá khó!
Tổn thất về tiền bạc thì không nói, quan trọng là nếu không cẩn thận sẽ bị thiên lôi đánh c.h.ế.t.
Yểm tộc vốn có sáu vị hộ pháp, trừ Xuân, Hạ, Thu, Đông ra, còn có Tả Hộ pháp và Hữu Hộ pháp.
Nhưng hai hộ pháp xui xẻo kia đã bị lôi kiếp đánh c.h.ế.t khi chủ trì tu sửa điện Ma Thần.
Ngay cả Tả, Hữu Hộ pháp còn bị lôi kiếp đánh c.h.ế.t, có thể thấy chuyện này nguy hiểm đến mức nào.
Vì thế, ai sẽ chủ trì và phụ trách việc trùng tu điện Ma thần đây?
Nhưng nếu không trùng tu điện Ma Thần, thì rất có thể tháp Thiên Khư sẽ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Điều đáng sợ hơn là, chẳng ai biết việc thiếu hụt sức mạnh tín ngưỡng còn dẫn tới hậu quả gì.
Chỉ sợ sẽ khiến lợi thế đặc biệt của vùng lãnh thổ Yểm tộc này sẽ biến mất!
Nếu mất đi lợi thế này, bất kể Nhân tộc hay Ma tộc đều có thể dẫn quân tới đánh chiếm, ngày Yểm tộc bị diệt tộc sẽ chẳng còn xa nữa.
Cũng vì thế mà Yểm hoàng mới phát sầu lên được.
Nhưng đúng lúc này, có người tới bẩm báo: “Bệ hạ, Đại hoàng tử ra ngoài rèn luyện đã quay về rồi.”
“Mau cho nó vào đây.”
Sự yêu thích và coi trọng của Yểm hoàng dành cho Đại hoàng tử được thể hiện vô cùng rõ ràng, nét u sầu trên mặt ông ta cũng bị thay thế bởi vẻ vui mừng.
Chỉ chốc lát sau, Đại hoàng tử Hách Liên Lệ Xuyên tiến vào đại điện.
“Phụ hoàng, nhi thần đã tới vực sâu Huyên Kính, đào cho phụ hoàng một góc Long Lân Thảo, mong ngài xem qua!”
Đại hoàng tử trình hộp ngọc trong tay lên.
Yểm hoàng mở hộp ra, quả nhiên là Long Lân Thảo, ý cười trên mặt ông ta lại đậm thêm vài phần.
Vẫn là hài tử Lệ Xuyên này hiếu thuận, giỏi giang, đâu giống tam nhi tử phế vật chỉ biết khiến ông ta mất mặt xấu hổ!
Nếu Lệ Xuyên cũng tham gia cuộc khảo hạch lần này, thì làm gì đến lượt Phượng Khê nhận hết nổi bật?