Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-06-03 11:56:58
Lượt xem: 411

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, quản sự của dịch quán cầu kiến.

Sợ ông ta nhận ra sự bất thường của linh khí ở Phi Vũ Hiên, Phượng Khê bèn chủ động ra khỏi Phi Vũ Hiên.

“Đại hoàng tử của bọn ta tới thăm các vị, đang chờ ở ngoài sảnh.”

Phượng Khê gật đầu: “Bọn ta sẽ tới ngay.”

Phượng Khê lập tức gọi mọi người đi theo ông ta ra sảnh ngoài.

Vẻ mặt đám người Quân Văn hiện rõ sự không vui.

Đại hoàng tử rảnh rỗi sinh nông nổi à? Đang yên đang lành đến thăm làm gì?

Không biết là sẽ quấy rầy họ tu luyện ư?

Thấy đoàn người đi tới, Đại hoàng tử bèn đứng dậy chào hỏi, thái độ vô cùng nhiệt tình.

Đợi màn chào hỏi kết thúc, hắn ta nói: “Phượng Khê cô nương, tam hoàng đệ của ta bị mẫu hậu chiều hư, trước kia nó đã mạo phạm cô nương, xin cô nương bao dung nhiều hơn.”

Phượng Khê cười đáp: “Không sao, ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không thèm so đo với hắn ta.”

Đại hoàng tử: “… Ta tới chuyến này còn vì một chuyện nữa. Ta nhổ được mười mấy cây Yểm thực rất kỳ lạ ở vực sâu Huyên Kính, chẳng những nở hoa đa sắc, mà hương thơm do mỗi đóa tỏa ra cũng không giống nhau. Loại hương thơm này có lợi cho việc hấp thụ linh khí, rất có ích cho việc tu luyện. Nên ngày mai, ta muốn mời các vị đến phủ ta dự tiệc ngắm hoa, không biết ý các vị thế nào?”

Phượng Khê giật mình.

Trong cốt truyện nguyên tác từng nhắc đến loại Yểm thực đặc biệt này.

Vì ngửi được mùi hương do loại Yểm thực này tỏa ra, giữa ấn đường Bùi Chu mới hiện lên dấu ấn ngọn lửa cháy rực, nên mới bị Thẩm Chỉ Lan và một tên tán tu phát hiện thân phận.

Nói vậy, việc thân phận Bùi Chu bị bại lộ, rất có thể là do Đại hoàng tử và Thẩm Chỉ Lan hợp tác gài bẫy.

Đại hoàng tử mời họ đến ngắm hoa, chẳng lẽ đã nghi ngờ thân phận của Bùi Chu?

Phượng Khê nghĩ tới chuyện ở tế đàn.

Chỉ có Bùi Chu và Tam hoàng tử nhận được hộp ngọc tinh xảo, mà hộp ngọc của Bùi Chu còn tinh xảo hơn hộp ngọc của Tam hoàng tử.

Chắc hẳn đây là nguyên nhân khiến Đại hoàng tử sinh lòng nghi ngờ.

Còn có một khả năng nữa, đó là hắn ta đã điều tra được chuyện gì đó, nhưng vẫn chưa chắc chắn.

Cốt truyện không miêu tả quá nhiều về thân phận của Bùi Chu, chỉ nói huynh ấy sở hữu huyết mạch hoàng tộc của Yểm tộc.

Nhưng nếu chỉ là thành viên hoàng tộc bình thường, thì chắc không đến mức khiến Đại hoàng tử ra tay điều tra đâu nhỉ?

Chẳng lẽ Bùi Chu là hoàng tử?

Nếu đó là sự thật, chẳng phải nàng chính là tiểu sư muội của Yểm hoàng ư?

Quả cầu đen: ngươi muốn xúi giục nhị sư huynh của ngươi soán vị đấy à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-264.html.]

Chẳng qua, nghĩ đi nghĩ lại, Phượng Khê lại cảm thấy suy nghĩ của mình không khả thi cho lắm.

Không phải do hành động soán vị rất khó thực hiện, mà với tính cách của Bùi Chu, nếu để huynh ấy làm Yểm hoàng, huynh ấy sẽ phát điên mất thôi.

Phượng Khê vừa nghĩ vừa nói: “Thế cung kính không bằng tuân lệnh. Ngày mai bọn ta sẽ tới đúng giờ.”

Đại hoàng tử trò chuyện thêm vài câu nữa, rồi cáo từ rời đi.

Sau khi quay về Phi Vũ Hiên, đám người Phượng Khê tán phét về chủ đề Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, Phượng Khê vờ như vô tình hỏi Bùi Chu: “Nhị sư huynh, nếu cho huynh cơ hội làm hoàng tử Yểm tộc, huynh có đồng ý không.”

Môi Bùi Chu bĩu thật dài.

“Đừng nói hoàng tử, dù để ta làm Yểm hoàng ta cũng chẳng thèm.”

Nói đến đây, vẻ mặt huynh ấy hiện lên sự cảnh giác: “Tiểu sư muội, đừng bảo muội định để ta ở lại Yểm tộc làm gian tế đấy nhé? Nhị sư huynh đối xử với muội đâu có tệ, muội không thể đối xử với ta như thế được. Dù vô dụng, nhưng ta còn biết vẽ bùa cơ mà. Muội vẫn nên để Ngũ sư đệ ở lại thì hơn.”

Quân Văn: “…”

Nghe thử xem, lời huynh nói có còn là tiếng người không hả?

Giang Tịch vội ngăn cản cuộc cãi cọ ầm ĩ của Quân Văn và Bùi Chu, rồi nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta thấy Đại hoàng tử là người bụng dạ khó lường, sợ rằng mời chúng ta tới là có mục đích khác. Vì sao ban nãy muội lại đồng ý?

Phượng Khê cong môi cười: “Chỉ có nghìn ngày làm giặc, đâu thể nghìn ngày phòng trộm. Thay vì lo lắng hắn ta sẽ ngáng chân, chi bằng chúng ta trực tiếp đánh tới cửa.”

Mọi người: “…”

Hình như tiểu sư muội lại sắp gây sự rồi!

Vì sao họ vừa căng thẳng, vừa hưng phấn và mong chờ thế này nhỉ?

Phượng Khê lập tức tới tìm mấy người Hải trưởng lão, kể cho họ nghe chuyện Đại hoàng tử mời tới dự tiệc.

Hải trưởng lão cau mày: “Làm bậy! Nếu đã biết đối phương không có ý tốt, vì sao còn đồng ý với hắn ta? Ngày mai bọn ta sẽ đi cùng mấy đứa!”

Phượng Khê cười đáp: “Người ta đâu mời các ngài, các ngài đi thì không thích hợp. Ngài yên tâm, con đã tìm được vệ sĩ rồi.”

Vẻ mặt bốn người Hải trưởng lão kinh ngạc không thôi: “Vệ sĩ?”

“Vâng, chính là Độc Cô viện trưởng đó ạ.”

Bốn người Hải trưởng lão: “…?”

“Con, con tìm Độc Cô viện trưởng từ bao giờ?”

“Bây giờ con đang chuẩn bị đi đây!”

Bốn người Hải trưởng lão: “…”

Chưa chắc Độc Cô viện trưởng đã để ý tới nàng, chứ đừng nói đến chuyện làm vệ sĩ cho nàng.

Nàng lại mơ mộng giữa ban ngày nữa rồi.

Loading...