Bây giờ xuất hiện một vấn đề: nếu không thể sử dụng quả cầu huyết mạch, vậy phải làm thế nào để kiểm chứng xem rốt cuộc Phượng Khê có phải huyết mạch của Yểm hoàng không đây?
Độc Cô viện trưởng và Yểm hoàng đưa mắt nhìn nhau.
Yểm hoàng hạ quyết tâm, tổ tiên và tháp linh đều đối đãi đặc biệt với Phượng Khê, Độc Cô viện trưởng cũng cực kỳ tán thưởng nàng, quan trọng là nàng có cách trùng tu điện Ma Thần, ông ta hi sinh chút danh dự thì cũng có sao đâu!
Thế là, ông ta nặn ra hai giọt nước mắt: “Tiểu Khê, tuy tạm thời không có cách kiểm chứng xem chúng ta có phải cha con thật không, nhưng dung mạo của con giống hệt dung mạo cố nhân của ta, rất có thể con chính là khuê nữ ruột của ta.”
“Nếu đã không có cách thì thôi khỏi kiểm chứng nữa. Từ giờ trở đi, con chính là khuê nữ của bổn hoàng.”
Phượng Khê: “…?”
Úi chao, không thèm kiểm chứng đã vội vàng nhận luôn?
Ông ta thiếu khuê nữ tới vậy cơ à?
Sau đó, gương mặt nàng lập tức hiện lên vẻ ngưỡng mộ, sùng bái: “Phụ hoàng? Con không phải đang mơ chứ? Con thật sự là khuê nữ của ngài ư? Khó trách ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, con đã cảm thấy ngài thân thiết, hóa ra đó là do cha con một lòng.”
Trong lúc nhất thời, cảnh cha con nhận nhau trở nên cực kỳ cảm động.
Độc Cô viện trưởng cũng rơi vài giọt nước mắt.
Trong lòng ông ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, bất kể Phượng Khê là hoàng nữ thật hay giả, thì ít nhất điện Ma Thần cũng có người tu sửa rồi.
Con người là loài sinh vật vô cùng kỳ lạ.
Trước đó, Yểm hoàng cảm thấy Phượng Khê chướng mắt bao nhiêu, thì bây giờ lại cảm thấy nàng thuận mắt bấy nhiêu. Ngay cả chuyện Phượng Khê đánh Tam hoàng tử, ông ta cũng cảm thấy đánh rất hay.
Không hổ là khuê nữ của ông ta, quá giỏi, quá xuất sắc!
Về phần có phải khuê nữ ruột hay không, không quan trọng.
Chẳng lẽ còn có người dám giành khuê nữ với ông ta ư?
Thậm chí đến cả chuyện Phượng Khê có phải người Yểm tộc hay không cũng không quan trọng nữa. Chỉ cần nàng nhận thân phận Hoàng nữ này, thì về sau nàng phải làm việc cho Yểm tộc.
Bởi nàng và Yểm tộc đã bị buộc chặt vào nhau.
Thế nên mới nói nha đầu này vẫn quá non!
Chỉ lo vinh hoa phú quý trước mặt, mà không nghĩ dài nghĩ rộng.
“Tiểu Khê à, theo lý thì ta nên chiêu cáo thiên hạ, công bố thân phận của con. Nhưng hiện tai vẫn chưa thể kiểm chứng chính xác, nên ta tạm thời nhận con làm nghĩa nữ, chẳng qua đãi ngộ của con giống hệt ba vị hoàng huynh, con thấy có được không?”
Thật ra thì là chưa thấy lợi ích, sao dám hạ vốn gốc?
Đợi điện Ma Thần được sửa xong rồi nói sau.
Phượng Khê nhìn Yểm hoàng bằng đôi mắt đẫm lệ, nàng nức nở nói: “Phụ hoàng, con không thèm để ý đến chuyện chiêu cáo thiên hạ gì đó, cũng không để ý đến phong hào, chỉ cần có thể gọi ngài một tiếng phụ hoàng là con đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-270.html.]
Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của nàng, trong lòng Yểm hoàng thầm trách bản thân quá hẹp hòi.
Bắt nạt một tiểu nha đầu, đúng là mất mặt xấu hổ.
Phượng Khê lại nói tiếp: “Hơn nữa, việc này cũng không nên chiêu cáo thiên hạ làm gì. Bởi con còn phải về Nhân tộc, một khi thân phận Hoàng nữ bị bại lộ, sao con còn giành được lòng tin của Nhân tộc nữa?”
Yểm hoàng sửng sốt: “Con còn định về Nhân tộc á?”
Ông ta đã cho nàng đãi ngộ hoàng nữ, nàng nên vui vẻ ở lại Yểm tộc mới đúng, sao còn đòi về Nhân tộc?
Phượng Khê thở dài.
“Phụ hoàng, con cũng muốn ở lại làm tròn chữ hiếu với phụ hoàng lắm chứ, nhưng Yểm tộc chúng ta đang ở thế yếu, không thể đối đầu với Nhân tộc và Ma tộc. Tham vọng của Ma tộc càng lúc càng lớn, nếu con đoán không sai, lúc sứ đoàn Ma tộc tới chơi đã đưa ra một vài yêu cầu quá đáng đúng không?”
“Thế nên, lựa chọn tốt nhất bây giờ của chúng ta là kết minh với Nhân tộc, chỉ có như vậy mới có thể đối đầu với Ma tộc lòng muông dạ thú. Có hiệp ước hữu nghị với Nhân tộc, Ma tộc cũng không dám làm gì chúng ta nữa. Cho nên, con phải về Nhân tộc nằm vùng, hễ bên đó có gió thổi cỏ lay gì, con sẽ báo tin cho người ngay.”
“Đây cũng là ý của tổ tiên.”
Yểm hoàng sửng sốt: “Ý của tổ tiên?”
Phượng Khê gật đầu: “Vâng. Hôm đó trong lúc tế bái, tổ tiên đã ban thưởng cho con rất nhiều quà, tuy phần lớn con đều đã mở ra cho mọi người xem, nhưng thực ra con đã lén giấu đi một món. Mời người xem qua.”
Dứt lời, Phượng Khê đưa cho Yểm hoàng một cuốn da thú cũ nát.
Yểm hoàng nhìn một lúc lâu, rồi lẳng lặng đưa cho Độc Cô viện trưởng.
Độc Cô viện trưởng lại trợn tròn mắt nhìn một lúc lâu nữa, nhưng cũng chỉ nhận ra tám chữ trong đó.
Bởi nội dung trên cuốn da thú kia được viết bằng chữ thượng cổ.
Tám chữ kia là hai chữ “Yểm” và chữ “Người” lặp đi lặp lại.
Độc Cô viện trưởng nhìn về phía Phượng Khê: “Ngươi biết chữ trên đó à?”
Phượng Khê gật đầu: “Ta vốn không biết, nhưng từ sau khi tế bái tổ tiên, ta cứ như không thầy tự hiểu. Để ta đọc cho hai người nghe.”
Phượng Khê lập tức cất giọng đọc truyền cảm, ý đại khái là:
Trời ạ, ta đợi suốt bao năm qua, cuối cùng cũng đợi được một hậu bối có căn cốt tuyệt vời đến tế bái ta! Quả là trời phù hộ Yểm tộc!
(Đoạn này lược bớt vô số lời khen ngợi Phượng Khê.)
Giờ đây tình thế của Yểm tộc như chỉ mành treo chuông, ngươi nên gánh vác sứ mệnh thuộc về ngươi.
Tuy do đan điền được tái tạo lại, huyết mạch của ngươi có sự khác biệt lớn, nhưng nguồn gốc của ngươi là ở Yểm tộc, chuyện ngươi là huyết mạch của Yểm tộc vĩnh viễn không thay đổi.
Bây giờ sức mạnh tín ngưỡng thiếu hụt, việc cấp bách là trùng tu điện Ma Thần.
Ngoài ra, không thể tin tưởng Ma tộc, tốt nhất hãy kết minh với Nhân tộc, có thế Yểm tộc ta mới có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, tương lai chậm rãi mưu tính…