Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-06-07 13:39:36
Lượt xem: 554

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chủ nhân của giọng nói kia lại lần nữa chìm vào im lặng.

Ông ta là Yểm tộc chính tông mà chẳng được tổ tiên ban cho lấy một món, ấy thế mà, một nghĩa nữ lại được ban cho nhiều tới vậy!

Tổ tiên bất công quá thể!

Chẳng qua cuối cùng ông ta cũng không nghi ngờ thân phận của Phượng Khê nữa.

Bởi nếu không phải là người Yểm tộc, thì sẽ không có cơ hội đi tế bái tổ tiên.

Chỉ là, thần thức của Nhân tộc yếu hơn Yểm tộc nhiều, sao nàng có thể viết xong văn tế nhỉ?

Ông ta bèn hỏi ra miệng.

Phượng Khê ngơ ngác đáp: “Văn tế khó viết lắm ư? Chỉ cần ôm lòng thành kính với tổ tiên là có thể viết xong mà! Lúc ấy, để bày tỏ sự sùng bái và tôn kính với tổ tiên, ta đã viết liền tù tì mười tờ! Nếu không phải thời gian không cho phép, ta còn có thể viết một trăm tám mươi tờ ấy chứ!”

Chủ nhân giọng nói kia: “…”

Sao nha đầu này cứ thích khoác lác thế nhỉ?

Sắp tự tâng bốc bản thân lên đến tận trời luôn rồi!

Trước mặt Phượng Khê đột nhiên xuất hiện giấy, bút và mực, rõ ràng chủ nhân giọng nói kia muốn nàng viết ngay tại hiện trường.

Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chậu nước, sau khi cẩn thận rửa tay, nàng còn lẩm bẩm khấn một hồi lâu.

Nội dung đại khái là: tuy nơi này không phải tế đàn, nhưng lòng thành kính của nàng dành cho tổ tiên không phân biệt thời gian và địa điểm, nên hành vi của nàng cũng không được coi là mạo phạm.

Chủ nhân của giọng nói kia lại cảm thấy nàng đang kéo dài thời gian, khi ông ta chuẩn bị vạch trần nàng, thì nàng cầm bút lên.

Xoèn xoẹt một lát đã nhẹ nhàng viết xong một tờ.

Không cho chủ nhân của giọng nói kia có cơ hội kêu dừng, nàng viết liền tù tì mười tờ, lúc bấy giờ mới chưa đã thèm mà dừng lại, không viết nữa.

“Ngài xem ta viết có được không?”

“... Tạm được!”

Phượng Khê không tranh cãi với ông ta, mà cất kỹ mười tờ văn thế vào nhẫn trữ vật.

Đợi ra ngoài sẽ hiến tế cho tổ tiên, biết đâu lại “vét” được thêm chút của hời nữa.

Sau đó, giọng nói kia im lặng một lúc thật lâu.

Lôi kiếp thoáng mất kiên nhẫn.

Nó kiêng dè Ma Thần, nhưng không kiêng dè một tên A Phiêu.

Thế là, nó diễu võ dương oai, “đào hố” khắp nơi.

Đương nhiên, nó không dùng quá nhiều sức mạnh lôi điện, chỉ dùng chút chút mang tính tượng trưng thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-285.html.]

Phượng Khê dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.

“Tiền bối, bên ngoài đã trùng tu điện Ma Thần mấy lần mà vẫn chưa thành công, chắc hẳn có liên quan đến tòa điện này đúng không?”

Chủ nhân giọng nói kia do dự giây lát: “Đúng vậy.”

“Vì sao?”

“Trước tiên ngươi đừng quan tâm nguyên nhân. Ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của Yểm tộc bọn ta?”

Vẻ mặt Phượng Khê vô cùng thành khẩn, nàng nói: “Bởi ta không muốn làm người Nhân tộc nữa. Nhân tộc bị quá nhiều khuôn phép, lễ giáo ràng buộc, vẫn là Yểm tộc tốt hơn, không câu nệ tiểu tiết, muốn làm thế nào thì làm thế đó! Mặt khác, sư huynh của ta là Hoàng tử Yểm tộc, về công hay về tư thì ta đều sẵn lòng gia nhập Yểm tộc.”

“Chỉ vì vậy thôi á?”

Phượng Khê khẽ chớp chớp mắt: “Còn chứ. Còn vì tổ tiên rất hào phóng với ta, vì phụ hoàng rất coi trọng ta, coi ta như nữ nhi ruột.”

“Nhị hoàng huynh cũng chăm sóc ta lắm, cứ thi thoảng lại cho ta tiền.”

“Quan trọng nhất là, chẳng ai dại mà từ bỏ vị trí hoàng nữ để đi làm một đệ tử thân truyền quèn cả!”

Chủ nhân của giọng nói kia của thấy nguyên nhân cuối cùng mới là nguyên nhân chủ yếu.

Đúng là thân phận hoàng nữ Yểm tộc tốt hơn thân phận đệ tử thân truyền của Nhân tộc nhiều!

Hơn nữa tổ tiên đã tán thành Phượng Khê, ông ta cảm thấy có thể yên tâm chia sẻ cho nàng một vài chuyện.

Còn một nguyên nhân quan trọng là ông ta không chống đỡ được bao lâu nữa.

Đám hậu bối kia kẻ này còn vô dụng hơn kẻ kia, rõ ràng điện Ma Thần ở ngay bên dưới lòng đất của tòa điện ban đầu, nhưng chẳng ai phát hiện ra cả.

Nếu không nhờ tiểu nha đầu này đánh bậy đánh bạ tìm được nơi này, thì sợ rằng ông ta đã tiêu tán trước kia đám hậu bối kia phát hiện ra rồi.

“Ngươi có biết vì sao lúc trước điện Ma Thần lại bị sụp không?”

Phượng Khê lắc đầu.

Nàng cảm thấy người này phiền c.h.ế.t đi được, muốn nói gì thì nói thẳng đi, cứ phải đưa ra câu hỏi trước là sao?

Nếu nàng biết thì còn cần hỏi ông ta chắc?

Chủ nhân của giọng nói kia tiếp tục cất tiếng: “Bởi tượng Ma Thần đột nhiên bị nứt vỡ thành vô số mảnh nhỏ, hơn nữa còn có m.á.u chảy ra, bất kể bọn ta dùng cách gì cũng không thể ghép lại được. Nếu dân chúng biết chuyện này, thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của hoàng tộc. Một khi lòng dân tan rã, Ma tộc và Nhân tộc sẽ lợi dụng cơ hội để xâm chiếm, ngày Yểm tộc diệt vong cũng không còn xa nữa.”

“Chính vì vậy, bọn ta quyết định giấu điện Ma Thần vào kết giới trong lòng đất, tạo hiện trường giả rằng điện Ma Thần bị sụp đổ trong đêm. Tuy cái cớ đó không quá hoàn hảo, nhưng khi ấy thời gian cấp bách, bọn ta cũng chỉ có thể làm vậy.”

Nghe xong, Phượng Khê hỏi với giọng điệu khó hiểu: “Nếu vậy thì chắc hẳn hoàng tộc phải biết chuyện này chứ? Nhưng vì sao phụ hoàng ta lại chẳng biết gì?”

Chủ nhân giọng nói kia đáp: “Đã là chuyện bí mật, thì càng ít người biết càng tốt, nên khi ấy bọn ta đã thỏa thuận rằng trừ Yểm hoàng tiền nhiệm, thì những người khác đều bị ta thi triển bí thuật, xóa đoạn ký ức này. Ta đoán có lẽ Yểm hoàng tiền nhiệm đột ngột qua đời, chưa kịp báo lại chuyện này cho con cháu.”

Phượng Khê: “…”

Đây là điển hình của việc tự mình hố mình trong truyền thuyết đúng không?

Loading...