Độ non nửa canh giờ , Phượng Khê cảm nhận bản nhập một con rối vô cùng chân thật, giống hệt con .
Những khác cũng .
Bùi Chu là đầu tiên tỉnh , hoang mang ngơ ngác.
khi thấy một trong những con rối còn chớp mắt với , lập tức bình tĩnh trở .
Tuy diện mạo của Phượng Khê đổi, nhưng Bùi Chu vẫn đinh ninh rằng đó là tiểu sư của .
Những khác cũng lục tục tỉnh , vẻ mặt ai nấy đều đần thối .
Chuyện gì thế ?
Đang yên đang lành, họ biến thành con rối?
Phượng Khê mau chóng phát hiện rằng quần áo con rối hai chữ “Bắc Vực”.
Bắc Vực?
Quan sát cảnh bốn phía, xung quanh là bụi cây, đoán chừng họ đang mai phục ở đây.
Trong lòng Phượng Khê một suy đoán lớn mật.
Rất thể, nơi là Nam Vực.
Tông môn hoặc thư viện nào đó đang tiến hành rèn luyện, những con rối hình là đạo cụ khảo hạch, tác dụng tương tự như đám thú trận pháp.
Sau đó, trời xui đất khiến thế nào, những con rối hút thần hồn của họ .
Chẳng lẽ Nam Vực đang coi Bắc Vực họ thành kẻ địch giả tưởng?
Không!
Không coi là kẻ địch giả tưởng, Nam Vực chỉ đơn thuần xỉ nhục Bắc Vực mà thôi!
Linh khí ở Nam Vực nồng đậm hơn Bắc Vực nhiều, hơn nữa, tông môn siêu cấp của họ vẫn đang tồn tại sừng sững, nên thực lực tổng thể mạnh hơn Bắc Vực nhiều .
Vì thế, Nam Vực vẫn luôn coi thường Bắc Vực.
Coi thường thì cũng thôi , đằng còn dùng cách để xỉ nhục Bắc Vực, đúng là thiếu đòn!
Trong lúc Phượng Khê đang mải suy nghĩ, ở phía xa chợt truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Phượng Khê lập tức hiệu cho , ý bảo trốn cho kỹ.
Chủ nhân của loạt tiếng bước chân là đoàn thiếu nam, thiếu nữ trẻ tuổi, họ đều mặc đồng phục, cổ áo thêu hình vầng trăng khuyết cực kỳ nổi bật.
Vầng trăng khuyết?
Thư viện Minh Nguyệt của Nam Vực lấy hình vầng trăng khuyết biểu tượng.
Trong nội dung cốt truyện nguyên tác, lợi ích mà Thẩm Chỉ Lan nhận khi bán Cảnh Viêm là tư cách tiến thư viện Minh Nguyệt.
Nhờ đó, nàng dần dung nhập giới tu chân của Nam Vực…
“Cuộc khảo hạch khá thú vị đấy chứ. Khi g.i.ế.t những con rối hình , cứ cảm giác như bản đang g.i.ế.t đám phế vật Bắc Vực . Quá sảng khoái!”
“Ta chẳng thấy thú vị gì cả. Đám phế vật Bắc Vực xứng để tay. Ta , tu vi của chưởng môn bốn tông môn lớn cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đúng là vô dụng hết sức! Theo thì nên mau chóng thâu tóm Bắc Vực, để Bắc Vực , tớ cho chúng .”
“Ta cũng nghĩ ! Tuy tài nguyên của Bắc Vực kém hơn Nam Vực của chúng , nhưng thịt muỗi cũng là thịt, lấy thì uổng.”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-299.html.]
Đám Phượng Khê rõ từng câu từng lời.
Đã là , thì ai cũng ý thức giữ gìn tự tôn, danh dự của tập thể.
Dù trong nhà đánh đến vỡ đầu chảy m.á.u, thì khi ngoài, chẳng ai chịu việc ngoài đ.â.m chọc nhà .
Càng đừng đến việc, trực tiếp chửi bốn vị chưởng môn là đồ vô dụng!
Phượng Khê liếc mắt hiệu cho những khác, họ lập tức hiểu ý.
Sau đó, nàng nhảy khỏi lùm cây.
Nhìn thấy nàng, vẻ mặt đám học sinh hiện rõ sự khinh thường.
“Sao tu vi của con rối yếu thế? Mới tầng bốn của cảnh giới Trúc Cơ thôi ? Có trận pháp con rối ?”
Phượng Khê giật , xem , tu vi của con rối phản ánh tu vi thực tế của đám học sinh .
Vậy tức là, nơi đây vẫn cho phép sử dụng tu vi.
Vậy chẳng là, nàng cũng thể bộc lộ tu vi thật của đấy ư?
Tốt!
Tốt quá !
Xem thường Bắc Vực đúng ?
Mắng sư phụ nàng đúng ?
Nàng sẽ cho họ trải nghiệm cái gọi là vả mặt.
Vả đến khi nào sưng tấy mới thôi!
Trước n.g.ự.c đám học sinh đều đeo bảng tên, cả đám đều là học sinh của lớp Hỏa - Bính.
Phượng Khê suy đoán, lẽ Hỏa đại diện cho khối, còn Bính là tên lớp.
Trong đám một học sinh tên là Ngụy Tuấn Hoa, hiên ngang bước tới mặt Phượng Khê.
Rồi đầu hỏi đồng học: “Các ngươi đoán xem, để đánh bại con rối phế vật , cần dùng mấy chiêu?”
Mọi nhao nhao đáp: “Một con rối tầng bốn Trúc Cơ thôi mà, nhiều lắm là mười chiêu. Nếu nhiều hơn mười chiêu, thì ngươi cũng quá phế vật .”
“ đó! Loại con rối vô dụng chỉ để trưng bày thôi, tung bừa vài chiêu là thể đánh sấp mặt.”
“Đừng lề mề nữa, nhanh tay , đằng còn cả đống nhiệm vụ đang chờ kìa.”
“...”
Khi Ngụy Tuấn Hoa định bĩu môi khoác lác vài câu, thì Phượng Khê bất chợt tung đòn tấn công.
Nàng đá chân Ngụy Tuấn Hoa, khi ngã khuỵu xuống, thì nhào lên siết chặt cổ .
Chơi chơi gì quan trọng, tác dụng là .
Ngụy Tuấn Hoa căn bản kịp phản ứng , nếu nhờ đồng học tiến lên giải cứu, thì đoán chừng Phượng Khê siết c.h.ế.t .
Phượng Khê tránh né đòn tấn công của đám học sinh, lùi dần về phía lùm cây.
Trong mắt đám học sinh, những con rối chỉ linh trí cấp thấp, họ mơ cũng ngờ rằng, con rối mai phục.
Vì thế, họ chẳng chút đề phòng, cứ thế tiến thẳng vòng mai phục.