Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-01-31 22:18:47
Lượt xem: 1,259

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi phân tích kỹ càng cách kết ấn, Đoan Mộc trưởng lão bất chợt : “Phượng Khê, trò lên lớp mẫu. Mọi chú ý quan sát động tác của nàng, sẽ giảng giải từng bước kết ấn…”

Sở dĩ ông chọn Phượng Khê, là vì ông cho rằng tốc độ kết ấn của Phượng Khê chậm, thể dùng để nổi bật sự đối lập.

Phượng Khê ngoan ngoãn chạy tới mặt Đoan Mộc trưởng lão, ngoan ngoãn hành lễ.

Ấn tượng của Đoan Mộc trưởng lão đối với nàng hơn và phần. Ông thầm nghĩ: thể Quân Văn dạy hư một tử ngoan ngoãn và hiểu chuyện thế !

Đợi tới lúc tan học, ông nhất định dặn dò nàng đừng học Quân Văn.

Vừa nghĩ, ông : “Phượng Khê, trò hãy bắt đầu kết ấn hỏa quyết, mẫu cho xem .”

Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu. ngay khi nàng đang chuẩn kết ấn, ba loại linh căn trong đan điền đột nhiên đánh một cách vô cớ.

Thấy Phượng Khê chậm chạp, mãi bắt đầu, Đoan Mộc trưởng lão khỏi thúc giục: “Phượng Khê, trò nhanh kết ấn .”

Lúc Phượng Khê cảm thấy bực dọc thôi, nàng thầm nghĩ nhanh cho xong còn về chỗ để điều tức, vì thế, nàng lập tức kết ấn.

, khi nàng bắt đầu kết ấn, linh lực trong kinh mạch nàng đột nhiên tăng vọt!

Bùng!

Một ngọn lửa lớn bùng lên, hướng thẳng về phía mặt già của Đoan Mộc trưởng lão.

Theo lý thì Đoan Mộc trưởng lão thể né tránh, nhưng thứ nhất là ông đề phòng, thứ hai là ông quá gần Phượng Khê. Vì thế, ông bảo vệ mái tóc, nhưng bảo vệ chòm râu!

Khi ngọn lửa tắt, bộ râu dài hai thước của Đoan Mộc trưởng lão chỉ còn chừng một tấc!

Ai nấy trong Huyền Thiên Tông đều Đoan Mộc trưởng lão quý trọng bộ râu của tới mức nào. Ngày nào ông cũng chải chuốt cẩn thận, thậm chí còn nhặt từng cọng râu rụng, cất kỹ hộp ngọc.

Lần , Phượng Khê gây họa lớn !

hiện tại, linh lực trong cơ thể Phượng Khê sắp nổ tung , nàng tâm trạng mà xử lý chuyện chòm râu, chỉ thể tùy ý xin Đoan Mộc trưởng lão, nàng hề cố ý.

Đoan Mộc trưởng lão tức tới độ đầu tóc dựng ngược.

“Giỏi! Giỏi lắm! Hai trò hổ sư thiết! Một gây rối trật tự lớp học, một đốt râu lão! Trò cũng cút tới Vạn Kiếm Động suy ngẫm ba ngày cho lão!”

Đầu Phượng Khê đau như nứt , linh lực trong kinh mạch hỗn loạn khiến nàng càng thêm nôn nóng.

Tới Vạn Kiếm Động cũng , chờ giải phóng hết linh lực dư thừa trong cơ thể, nàng sẽ khó chịu như thế nữa.

Vì thế, chờ tử phụ trách áp giải của Truyền Công đường thúc giục, nàng chủ động trèo lên phi kiếm của một trong đó.

Nhóm tử nội môn cùng lớp chẳng hiểu nổi sự khó chịu của nàng, thấy nàng phạt, họ đành lòng, bèn nhiệt tình giúp nàng cầu xin:

“Đoan Mộc trưởng lão, chắc chắn Phượng Khê sư cố ý . Chẳng qua thể kiểm soát chính xác linh lực trong cơ thể, nên mới gây họa lớn như thế. Lần ngài tạm tha cho .”

đó Đoan Mộc trưởng lão. Vết thương ở đan điền của Phượng Khê sư vẫn lành hẳn, lỡ thế kiếm đánh cho trọng thương thì ? Cầu xin ngài mở lòng từ bi mà xử phạt nhẹ nhàng.”

“...”

Đoan Mộc trưởng lão ngờ nhiều cầu xin cho Phượng Khê như , nhưng dẫu Phượng Khê vô tình cố ý, ông cũng phạt nàng, nếu thì còn uy tín của trưởng lão Truyền Công đường nữa?

Ông suy nghĩ một lát với tử phụ trách áp giải Phượng Khê: “Đưa con bé tới động phụ!”

Bên cạnh Vạn Kiếm Động một động phụ, dùng để trách phạt những tử mới nhập môn tu vi thấp, gần như chẳng chút nguy hiểm nào.

Phượng Khê cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, cảm ơn Đoan Mộc trưởng lão và các tử nội môn cầu xin cho , theo tử áp giải tới động phụ của Vạn Kiếm Động.

Vừa tiến động phụ, một bóng kiếm hư ảo lập tức đ.â.m về phía nàng.

Nếu là ngày thường, chắc chắn Phượng Khê sẽ tránh , đó dùng quyết trói để trói nó .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-44.html.]

hiện tại Phượng Khê đang bứt rứt thôi, hơn nữa, linh lực dư thừa trong cơ thể khiến nàng cảm thấy tốc độ của bóng kiếm hư ảo chậm, đồng thời yếu!

Chậm và yếu tới độ chẳng đáng gọi là phi kiếm, mà giống chiếc đũa hơn!

Vì thế, nàng tập trung bộ linh lực tay , trực tiếp bắt lấy bóng kiếm hư ảo, dùng sức bóp.

Bóng kiếm nàng bóp tới độ tan biến.

Sau khi linh lực giải phóng, Phượng Khê cảm thấy cơ thể thoải mái hơn một chút.

Thế là, nàng khắp hang động để lùng sục bóng kiếm.

Động phụ vốn nhiều bóng kiếm, nên tới một khắc, nàng hết “bạn chơi cùng”.

Phượng Khê thoáng cạn lời. Mấy thứ như bóng kiếm , vô tận ư? Sao nàng mới dạo một vòng chẳng còn mống nào thế?

Nàng chẳng hề rằng, bóng kiếm hư ảo đúng là vô tận, nhưng cách chiến đấu của Phượng Khê chẳng khác nào đơn phương nghiền ép về mặt thực lực, khiến chút ý chí yếu ớt còn sót của bóng kiếm sụp đổ.

Một khi ý chí sụp đổ, thế kiếm cũng tồn tại nữa.

Nói cách khác, Phượng Khê “diệt” sạch thế kiếm trong động phụ.

nàng hiểu rõ điều , nên cho rằng động phụ quá yếu.

Không còn bóng kiếm hư ảo bạn chơi nữa, Phượng Khê chỉ đành tự chơi một . Nàng liên tục sử dụng quyết trói, khiến bộ sơn động tràn ngập dây đằng.

Nàng mục tiêu tấn công cụ thể, vì thế những sợi dây đằng tự đánh , hiện trường cực kỳ hỗn loạn.

Chẳng dây đằng nào đụng trúng cơ quan gì, mà vách tường phía Bắc chợt xuất hiện một cánh cửa.

Ánh mắt Phượng Khê sáng lên, nàng cất bước qua cửa.

Sau đó, nàng thấy vẻ mặt đờ đẫn của Quân Văn.

“Tiểu, tiểu, tiểu sư ?”

Quân Văn cảm thấy gặp quỷ .

Hắn véo mạnh , cơn đau kéo tới khiến nhe răng nhếch miệng. Lúc bấy giờ, mới chắc chắn rằng hề ảo giác!

Không quan tâm tới hành động ngu ngốc của , Phượng Khê tỏ vẻ thất vọng: “Ngũ sư , bóng kiếm chỗ cũng “chơi” hết ?”

Quân Văn ngẩn : “Tiểu sư , ý là những thế kiếm hả? Mỗi canh giờ, thế kiếm sẽ công kích một , công kích đó trôi qua nửa canh giờ.”

Phượng Khê cau mày: “Thế đành chờ một lát .”

Trạng thái hiện tại của nàng hơn nhiều, còn bứt rứt, bực dọc yên nữa, trái , nàng cảm thấy đói bụng.

Thế là, nàng mở nhẫn trữ vật, lấy hai chiếc bánh bao thịt bắt đầu ăn.

Không thể , điều kiện kinh tế của Huyền Thiên Tông cải thiện nhiều, hiện tại thể ăn bánh bao thịt.

Đương nhiên, đó là thịt của một vài yêu thú cấp thấp.

chỉ cần thịt, Phượng Khê chê .

Thấy nàng ăn ngon lành, Quân Văn thèm thuồng nuốt nước bọt: “Tiểu sư , thể cho một cái ?”

Phượng Khê cực kỳ hào phóng cho tận năm cái.

Sau khi ăn no uống đủ, Quân Văn mới hỏi: “Tiểu sư , chui từ động phụ qua đây ? Muội cũng Đoan Mộc trưởng lão phạt ư? Muội gì thế?”

Phượng Khê hờ hững đáp: “Muội , chỉ đốt một đoạn râu của ông thôi mà.”

Loading...