Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-01-31 22:19:18
Lượt xem: 1,258
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!
Quân Văn suýt thì sặc c.h.ế.t!
Tiểu sư trâu bò thật!
Đoan Mộc trưởng lão cực kỳ quý trọng chòm râu bảo bối, nàng chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t.
“Muội đốt râu của ông mà ông chỉ phạt động phụ, là châm chước lắm đấy.”
Phượng Khê giải thích: “Ông vốn định phạt tới Vạn Kiếm Động, nhưng nhiều sư , sư tỷ cầu xin giúp , vì thế ông mới phạt tới động phụ.”
Nói tới đây, nàng thở dài: “Thật , vốn cầu xin cho , bởi từng tới Vạn Kiếm Động bao giờ, thể nhân dịp tới chơi một lát. những sư , sư tỷ cứ lóc cầu xin cho , ôi, nhân duyên quá cũng là một loại gánh nặng.”
Quân Văn: “…”
Muội cứ chuyện kiểu , sớm muộn gì cũng sẽ đánh c.h.ế.t đó, hả?
Những tử nội môn cũng thật là. Mới chỉ trò chuyện vài câu với tiểu sư , dám mạo hiểm đắc tội Đoan Mộc trưởng lão để cầu xin cho nàng?
Rốt cuộc nên chê họ ngốc, nên khen sự quyến rũ (năng lực tẩy não) của tiểu sư quá mạnh đây?
Quân Văn chỉ cánh cửa nối giữa động phụ và Vạn Kiếm Động, hỏi Phượng Khê: “Muội thế nào mà mở ? Ta thật sự động phụ và Vạn Kiếm Động thông với đấy.”
Phượng Khê kể sơ những chuyện trải qua.
Quân Văn: “…” Ăn linh tinh!
Tay bóp nát thế kiếm?
Muội á?
Định lừa quỷ ?
Đừng , ngay cả sư phụ chúng cũng thể .
Nếu tiện tay là thể bóp nát thế kiếm, thì Vạn Kiếm Động sớm còn tồn tại nữa .
Quân Văn cũng vạch trần lời “ dối” của tiểu sư , dẫu nàng cũng đang chịu phạt, nên rải muối lên miệng vết thương của nàng thì hơn.
Thấy sắp tới thời gian thế kiếm tấn công, dặn Phượng Khê:
“Tiểu sư , sắp tới đợt tấn công tiếp theo , đoán chừng chỉ thể chống đỡ chừng vài trăm nhịp thở. Khi thấy thể chống đỡ nữa, lập tức trốn sang động phụ, ?”
Phượng Khê gật đầu: “Dạ, .”
Một lát , ba bóng kiếm phóng thẳng về phía hai .
Phượng Khê híp mắt quan sát, những bóng kiếm mạnh hơn bóng kiếm bên động phụ nhiều, nhưng… cũng chỉ tới thế mà thôi.
Rõ ràng ban nãy Quân Văn tin nàng, hiện tại nàng sẽ để tận mắt chứng kiến màn biểu diễn “tay bóp nát thế kiếm”.
Sau đó… cảm giác mệt mỏi chợt đánh úp nàng, cảm giác kinh mạch căng trướng tới độ sắp nổ tung đó biến mất tăm.
Phượng Khê: “…” #@%%@%%##%!
C.on m.ẹ nó, ngươi sớm biến mất, muộn biến mất, chọn đúng lúc chuẩn giả ngầu để biến mất!
Phượng Khê cuống quýt bắt quyết trói, thả một sợi dây đằng linh lực trói chặt bóng kiếm hư ảo . Kết quả, sợi dây đằng lập tức bóng kiếm c.hém nát.
Bóng kiếm còn khẽ lắc hai cái nữa chứ.
Không vì , Phượng Khê linh cảm rằng nó đang nhạo nàng.
Nàng lạnh, nhanh chóng kết ấn, lập tức thả mấy chục sợi dây đằng, trói chặt bóng kiếm thành bánh chưng.
Sau vài nhịp thở, dây đằng linh lực c.hém tan.
Phượng Khê tiếp tục kết ấn, mấy chục sợi dây trói , nàng sẽ thả mấy trăm sợi, xem ai lỳ hơn ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-45.html.]
Nhìn bóng kiếm trói chặt như kén tằm, Quân Văn tỏ vẻ: “…”
Ấy thế mà tiểu sư thể trùng ấn!
Ngay cả xưng là thiên tài như mà cũng thể, mà tiểu sư !
Chẳng tu sĩ Kim Đan trở lên mới thể trùng ấn ư?
Lúc thêm năm bóng kiếm phóng tới.
Quân Văn chẳng thời gian mà suy nghĩ miên man, vội vàng nghênh chiến.
Mà Phượng Khê, cuối cùng cũng bóp nát bóng kiếm , gia nhập cuộc chiến.
Nàng nhanh chóng nhận , dẫu nàng thể đồng thời thả lượng lớn dây đằng linh lực, thì nàng cùng lắm nàng chỉ thể đối phó với hai bóng kiếm.
So , Quân Văn lợi hại hơn nhiều.
Hắn hề dốc sức đánh bừa, mỗi chiêu thức đều kỹ thuật, cố gắng khống chế lượng linh lực tiêu hao xuống mức thấp nhất.
Không hổ là thiên tài kiếm đạo, quả là danh bất hư truyền!
Khi đợt tấn công kết thúc, vai trái Quân Văn đẫm m.á.u, cũng may chỉ thương ngoài da mà thôi.
Phượng Khê vẫn luôn Quân Văn che chở, nên chẳng mất một sợi tóc nào.
Quân Văn rảnh xử lý miệng vết thương, mà sốt sắng hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư , thể trùng ấn? Ai dạy thế?”
Phượng Khê ngơ ngác hỏi : “Trùng ấn là gì?”
Quân Văn: “…”
Lúc Phượng Khê đánh bậy đánh bạ, tự mày mò , Quân Văn ngẩn ngơ.
nhớ dáng vẻ oai phong ban nãy của bản , lòng tự tin của tràn về.
“Tiểu sư , tuy mạnh, nhưng về phương diện kiếm đạo, vẫn học hỏi nhiều lắm. Muốn đánh lui một thế kiếm, đầu tiên thế kiếm đang đối mặt là loại nào, đó căn cứ đặc điểm của nó để tìm cách phá giải.”
“Chẳng hạn, những thế kiếm tấn công chúng là thế Tấn Chi, ưu điểm là nhanh như chớp, nhưng nhược điểm là nhiều sơ hở. Sở dĩ nó nhanh là để che giấu sơ hở. Vì thế, chúng thể sốt ruột, mà bình tĩnh tìm sơ hở của nó, một kiếm ăn ngay. Muội hiểu ?”
Quân Văn nghiêm túc giải thích.
Lúc đây, lòng tự tin của bùng nổ, đồng thời cảm thấy bản phong thái của một sư .
Sau đó, : “Tiểu sư , tiếc là trong tay còn thanh kiếm nào khác, nếu thể chỉ điểm cho đôi chút.”
Nghe nhắc tới kiếm, Phượng Khê mới chợt nhớ trong nhẫn trữ vật của một thanh kiếm gỗ.
Nàng rút kiếm , : “Ngũ sư , dạy .”
Nhìn thanh kiếm gỗ trong tay nàng, Quân Văn buột miệng: “… Tiểu sư , lấy thanh kiếm nát từ thế? Dẫu thể ký khế ước với phi kiếm, thì cũng thể sử dụng thanh kiếm tồi tàn thế . Sợ rằng còn chẳng g.i.ế.t nổi một con gà chứ!”
Phượng Khê tủm tỉm đáp: “Muội tiện tay nhặt đấy. Vốn định mang tới phòng bếp củi, nhưng quên khuấy mất.”
“Mà thôi, đừng quan tâm mấy chuyện nữa. Kiếm nát thì cũng là kiếm mà, mau dạy .”
Quân Văn gật đầu: “Được. Vậy tiên sẽ dạy kiếm pháp của Huyền Thiên Tông chúng . Đương nhiên, bộ kiếm pháp thể học xong trong một sớm một chiều, cứ cảm nhận một lát là . Ta sẽ luyện một , đó dạy từng chiêu cho .”
Dứt lời, Quân Văn bắt đầu luyện kiếm.
Bình thường thoạt trông Quân Văn cợt nhả, nhưng vung kiếm, khí thế đổi ba trăm sáu mươi độ, cực kỳ cuốn hút.
Sau khi luyện hết bộ kiếm pháp, : “Tiểu sư , hiện tại sư sẽ dạy chiêu đầu tiên: Kim Bằng Giương Cánh…”
Giọng của chợt im bặt, vì Phượng Khê bắt đầu luyện.
Mỗi động tác đều đúng chuẩn, chẳng qua cứng đờ, lưu loát cho lắm.
Luyện xong, Phượng Khê hỏi Quân Văn: “Ngũ sư , luyện đúng ? Ban nãy luyện nhanh quá, kịp quan sát kỹ. Nếu mô phỏng sai, cũng đấy.”
Quân Văn: Đột nhiên chuyện nữa.