Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:36:18
Lượt xem: 1,077

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quân Văn cảm thấy tiểu sư nhà điên !

Thanh kiếm gỗ còn chẳng đủ tư cách củi đốt, năng lực gây chuyện lớn bậc !

Phượng Khê cũng cảm thấy suy đoán của vớ vẩn, nhưng hiện tại, nàng cũng chỉ thể coi ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống mà chạy chữa.

Nàng vươn đầu ngón tay chọc chọc thanh kiếm gỗ, nhưng nó chẳng động tĩnh gì.

Nàng thử thêm vài nữa mà vẫn chẳng kết quả, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

lúc , trong thần thức của Phượng Khê vang lên giọng của quả cầu đen: “Chậc chậc, chỉ chút chuyện cỏn con các ngươi sứt đầu mẻ trán ? Mau cầu xin , cầu xin , sẽ chỉ cách giải quyết cho.”

Hừ!

Nha đầu thối định bắt thóp nó á?

Nhìn xem, phong thủy luân chuyển, giờ đây đến lượt nó bắt thóp nàng !

Lần , nó nhất định bắt nàng cầu xin nó!

Kết quả, , Phượng Khê chỉ khẽ hừ lạnh.

Sau đó, quả cầu đen đau đớn hét ầm lên, ngọn lửa phản kháng lập tức tắt ngúm.

“Chủ, chủ nhân, , chỉ đang đùa với ngươi thôi! Các ngươi tách thế kiếm ở Vạn Kiếm Bích đúng ? Ta thể !”

“Kiếm thế chỉ là ý chí còn sót , sở dĩ khi tách thế kiếm cần sự góp mặt của đông đáo kiếm đạo siêu cường, chẳng qua là để thế kiếm cảm nhận sự thiết thôi. Mà là Hỗn Độn Chi Linh, là cha của vạn vật, tất nhiên ý chí còn sót những thế kiếm đó sẽ cảm thấy thiết với .”

“Thế nên, chỉ cần tay, là thể nhẹ nhàng tách .”

Hiện tại Phượng Khê chả tâm trạng mà châm chọc câu “cha của vạn vật” trong lời nó, chỉ cần thể tách thế kiếm , để nó cha nàng cũng nữa là.

Vì thế, nàng tạm cất lương tâm , bắt đầu khen quả cầu đen.

Quả cầu đen khen tới phồng mũi.

nó còn kịp gì, thì thế kiếm trong Vạn Kiếm Động đột nhiên khôi phục, thậm chí sức tấn công còn mạnh mẽ hơn .

Ngay cả thế kiếm trong động phụ cũng khôi phục.

Quân Văn và Phượng Khê trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Đôi mắt nhỏ như hạt châu của quả cầu xoay tròn vì tức, rốt cuộc là thằng nhãi nào cướp việc của nó?

Cuối cùng, ánh mắt nó dừng thanh kiếm gỗ.

Ban nãy m.á.u của Phượng Khê vô tình nhỏ lên kiếm, tô đậm mấy hoa văn đó.

Không , quả cầu đen cảm thấy thanh kiếm gỗ chướng mắt.

Hừ! Sớm muộn gì, nó cũng sẽ xúi nha đầu thối đốt thanh kiếm !

Phượng Khê và Quân Văn quan tâm tới suy nghĩ trong lòng nó, hiện tại hai đang vui tới điên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-47.html.]

Thậm chí họ còn suy đoán những thế kiếm hề tan biến, mà chẳng qua vài trận đánh , chúng ngấm mệt nên thời gian nghỉ ngơi mới dài hơn những .

, hai họ cũng dám tiếp tục đánh với thế kiếm trong Vạn Kiếm Động nữa, sợ gây thêm rắc rối.

Hai trốn tịt trong động phụ, khi thế kiếm xông , họ qua loa tiếp vài chiêu.

Phượng Khê cảm thấy chán nên bắt đầu vẽ tranh lên vách động.

Vẽ một con rùa đang nhe răng .

Vẽ xong, nàng còn một cách hùng hồn rằng: “Chờ các sư , sư đây là thể ngắm con rùa để giải buồn. Ta quả là sư tỷ tri kỷ, bụng, lương thiện, thích giúp đỡ mà.”

Quân Văn: “…”

Chẳng bao lâu hết hạn chịu phạt, hai thả ngoài.

Vừa , hai nhận sắc mặt của các tử phụ trách trông coi khu vực cho lắm.

“Xảy chuyện gì thế?”

Đệ tử nọ nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không kẻ to gan lớn mật nào vẽ một con rùa nhe răng lên vách Vạn Kiếm Bích nữa. Bọn dùng đủ cách mà vẫn thể xóa sạch, chưởng môn đang tức điên lên kìa. Đây quả là sự khiêu khích và vũ nhục với Huyền Thiên Tông .”

“Hiện tại chưởng môn đang điều tra chuyện , nếu tra , nhất định sẽ khiến kẻ c.h.ế.t , hồn phi phách tán, mãi mãi siêu sinh.”

Quân Văn: “…”

Phượng Khê: “…”

Hai đưa mắt , chạy một mạch tới Vạn Kiếm Bích. Sau đó, họ thấy một con rùa đang nhe răng .

Sinh động như thật.

Cực kỳ hoạt bát đáng yêu.

Phượng Khê sắp tới nơi.

Sao con rùa , giống hệt con rùa nàng vẽ vách tường ở động phụ thế?

Đột nhiên, nàng giơ chân chạy về động phụ.

Nhìn thấy tử phụ trách khu vực, nàng : “Sư , để quên đồ trong động phụ, thể lấy ?”

Đệ tử phụ trách khó xử đáp: “Phượng Khê sư , mệnh lệnh của Truyền Công đường hoặc Chấp Pháp đường, bọn thể tự mở cửa cho bất cứ ai trong. Thế nhé, miêu tả thứ để quên , lấy cho .”

Đương nhiên Phượng Khê dám để lấy. Nàng vờ vô tình phát hiện món đồ đang ở trong nhẫn trữ vật, chứ quên trong động phụ, chẳng hiểu ban nãy tìm mãi thấy, vội vàng rời .

Đi một đoạn, nàng Quân Văn với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngũ sư , nghĩ xem nên phạm gì để phạt Vạn Kiếm Động? Nhất định Vạn Kiếm Động đấy nhé.”

Đương nhiên Quân Văn tỏng ý định của nàng, nàng trong để xóa hình con rùa vách động phụ.

Hắn vò đầu bứt tai nghĩ ngợi, vài cách phạm , nhưng Phượng Khê đều cảm thấy , bởi sẽ ảnh hưởng tới thiết lập tính cách của nàng.

Ánh mắt nàng chợt sáng lên: “Ngũ sư , nếu , đốt nốt râu còn sót của Đoan Mộc trưởng lão nhé?”

Quân Văn: “…”

Loading...