Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-03-28 12:28:16
Lượt xem: 878
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuân theo tôn chỉ “tiểu sư gì cũng đúng”, nàng dứt lời, Quân Văn lập tức khen lấy khen để, hết khen nàng giỏi chỉ huy, khen nàng giỏi bày mưu lập kế!
Hình Vu cũng chịu kém cạnh: “Chiến thắng của chúng đều nhờ Phượng Khê sư .”
Những khác cũng hùa theo khen vài câu.
Phượng Khê mím môi , vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
Mọi thấy thế thì thoáng cạn lời. Phượng Khê sư cái gì cũng , chỉ là ham hư vinh.
Mà thôi, nếu nàng thích , về họ nhiều hơn là .
Ai bảo nàng là tiểu sư của cơ chứ!
Sau khi “dỗ dành” Phượng Khê, bắt đầu kiểm tra vết thương của Cọp Tuyết.
Phần lớn vết thương đều do Gấu Tuyết và bầy Sói Tuyết tạo thành, phần nhỏ còn là do pháp quyết, linh khí của tạo thành.
Kiểm tra , kiểm tra , cuối cùng phát hiện một lỗ thủng do kiếm đ.â.m cổ Cọp Tuyết.
Hóa đây mới là vết thương trí mạng.
Ánh mắt của tất cả đổ dồn lên ba Giang Tịch, Tần Thời Phong và Lăng Thiên Đình.
Do đây là vết thương do kiếm tạo thành, mà chỉ nhân tài từ Kim Đan kỳ trở lên mới thể tạo kiếm quang.
Ba Giang Tịch cơ hoang mang, hình như họ đánh trúng cổ Cọp Tuyết !
Họ đồng loạt lắc đầu: “Không !”
Phượng Khê yếu ớt giơ tay: “Là ! Là ! Là chuyện đó!”
Mọi : Hờ hờ!
Một Luyện Khí kỳ như nàng thì lấy kiếm quang? Khoác lác cũng điểm dừng chứ!
Ngay cả Quân Văn và Hình Vu cũng cảm thấy Phượng Khê đang đùa.
Phượng Khê khẽ chớp chớp mắt.
Ơ, là nàng thật mà!
Ban nãy nàng cầm kiếm gỗ khua tay múa chân chỉ huy chiến đấu, trong lúc vô tình, nàng vung kiếm, một tia sáng màu trắng lập tức lao về phía Cọp Tuyết.
Trúng thẳng cần cổ.
Sau đó Cọp Tuyết mới ngỏm củ tỏi.
Thấy tin, nàng cầm thanh kiếm gỗ lên khua khoắng, tiếc là khua một hồi lâu vẫn chẳng thấy kiếm quang .
Chẳng lẽ do nàng hoa mắt ư?
Mọi cũng quá bận tâm tới chuyện , chỉ đoán rằng trong lúc vô tình, mấy Giang Tịch chọc trúng cổ Cọp Tuyết mà .
Dù thế nào nữa thì Cọp Tuyết cũng c.h.ế.t , hôm nay thắng.
Tần Thời Phong với Phượng Khê: “Phượng Khê sư , ngươi mau thu t.h.i t.h.ể của con Cọp Tuyết .”
Chiến lợi phẩm của tạm cất ở chỗ của Phượng Khê, bởi nàng thống nhất một chỗ cho dễ phân phối.
Mọi cũng chẳng ý kiến gì. Dẫu Phượng Khê chiếm hết bộ, họ cũng phản đối.
Bởi mạng họ là do Phượng Khê cứu mà.
Phượng Khê chắp tay lưng, khoan thai bước tới, cất Cọp Tuyết nhẫn trữ vật!
Mấy ngày đó, đoàn Phượng Khê vẫn dùng chiêu cũ, điên cuồng cướp đoạt đủ loại chiến lợi phẩm.
Khi thấy cũng hòm hòm , Phượng Khê bắt đầu bàn bạc với những khác, quyết định khởi hàng.
Mọi xe trượt tuyết, thẳng về phía cửa của Cực Băng.
Trừ vài con sói phụ trách kéo xe, những con sói còn Phượng Khê chia thành hai đội, một đội quân tiên phong , một đội bọc hậu .
Làm thể bảo đảm bảo an , sợ tấn công bất ngờ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Phượng Khê chế tạo xe trượt tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-94.html.]
Nếu họ trực tiếp cưỡi lên lưng sói là .
Ngoài , cùng trong xe trượt tuyết cũng dễ trao đổi, hơn nữa khi gặp tình huống khẩn cấp, cũng tách đoàn.
Hành trình ban ngày cực kỳ thuận lợi, chẳng ngờ khi màn đêm buông xuống, họ gặp một tòa thành.
Một tòa thành đột nhiên xuất hiện từ hư .
Đèn đuốc sáng trưng.
Tiếng huyên náo.
Kết hợp với phong cảnh băng tuyết lạnh giá, trông cực kỳ quỷ dị.
Mọi đều đưa mắt Phượng Khê.
Trong lúc vô thức, họ với việc theo sự chỉ huy của Phượng Khê.
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Chúng đường vòng .”
chẳng bao lâu họ nhận , bất kể họ vòng hướng nào, thì tòa thành vẫn sẽ xuất hiện mặt họ.
Phượng Khê bĩu môi: “Hừ, định ăn vạ chúng đây mà! Hay là, chúng ghé chơi một lát ?”
Mọi : “…” Nàng chắc là chơi, chứ dâng mạng ?
hiện tại họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, tòa thành, họ sẽ cách rời khỏi vùng Cực Băng.
Phượng Khê cất xe trượt tuyết, đồng thời thu Lang Vương túi đựng linh thú.
Tần Thời Phong thì thu những con sói còn .
Sau đó, Phượng Khê mới dẫn tiến về phía cổng thành.
Hai bên cổng thành vốn trống rỗng, giờ đây xuất hiện hai gã thủ vệ. Một trong đó vươn tay chặn đường đoàn : “Muốn thành, mỗi cần giao nộp một đóa băng phách ngàn năm. Nếu thì giao nộp một trăm vạn linh thạch.”
Mọi trợn tròn mắt.
Băng phách ngàn năm á?
Đừng là băng phách ngàn năm, ngay cả băng phách trăm năm họ còn chẳng nữa là.
Chẳng những , họ gần như từng trông thấy bao giờ.
Nghe băng phách là đặc sản quý hiếm, chỉ xuất hiện ở khu vực trung tâm vùng Cực băng - là khu vực mà ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng dám bén bảng tới gần.
Về phần trăm vạn linh thạch, họ gì nhiều linh thạch như thế.
Trong lúc sầu lo, thấy Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy một cục đá vỡ, đưa cho gã thủ vệ.
Gã thủ vệ gật đầu: “Ngươi thể .”
Những khác: “…”
Làm cũng ư?
Họ cũng bắt chước cầm đá lừa thủ vệ.
Chẳng qua tố chất tâm lý của họ bằng Phượng Khê, lòng ai nấy đều lo lắng, thậm chí hai còn suýt thì vấp ngã.
Khi tiến thành trì, bất ngờ phát hiện , nơi đây đang là ban ngày.
Khi đồng loạt ngẩng đầu bầu trời, cả đám đều sững .
Bởi họ thấy một vầng trăng m.á.u treo lơ lửng giữa bầu trời.
Hình Vu kinh ngạc thốt lên: “Nơi , nơi là Ma giới!”
Trong lòng thầm rùng .
Ngày đêm đảo ngược, trăng m.á.u treo cao, nơi đúng thật là Ma giới!
Nói đúng hơn, là một trong những địa bàn của Ma giới.
vì trong vùng cực băng xuất hiện địa bàn của Ma giới?
Quan sát kỹ hơn, đoàn phát hiện thật đây là một tòa thành… c.h.ế.t.
Tiếng huyên náo mà họ khi bên ngoài đều là giả, bầu khí trong thành cực kỳ âm u, tĩnh lặng.