Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:05:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Đại Nha khoa tay múa chân: “Hôm nay là giảm giá, bán ba văn tiền một cái, thêm thịt thì bốn văn một cái. Ngày mai giá sẽ tăng thêm một văn tiền.”
Đinh thị đỗi ngạc nhiên: “Ta cứ nghĩ cái bánh đắt lắm thì cũng chỉ bằng bánh bao thịt, ngờ đắt hơn bánh bao thịt một văn tiền lận. Vậy nhiều mua ?”
Dương Đại Nha đắc ý: “Chưa đến giữa trưa bán hết . Hy Nguyệt , đây gọi là tiếp thị khan hiếm. Nương, mau ăn , con ăn từ hôm qua, hôm nay tan ăn thêm một cái nữa.”
Đinh thị lúc mới đưa bánh miệng, nếm thử hương vị xong, cũng ngạc nhiên: “Quả nhiên ngon. Nha đầu Hy Nguyệt , đầu óc nó nghĩ kiểu gì ? Cái gì ngon nó cũng thể nghiên cứu .”
Câu cũng là tiếng lòng của lão Quan đầu. Quan lão tam cũng mang ba cái bánh về nhà, đương nhiên lão Quan đầu và Vương thị mỗi một cái. Còn một cái, Trần thị đương nhiên lấy, nhưng Triệu thị nhanh tay lẹ mắt giật lấy trong tay.
Trần thị tức giận cực độ: “Đại tẩu, ý gì, là phụ nữ thai, còn tranh giành đồ ăn với .”
Triệu thị phục: “Đây là bánh Mạch Đông nhà chúng vất vả việc về mang về, để hiếu kính tổ phụ tổ mẫu, và cả mẫu của nó nữa. Còn đến lượt ngươi .”
Quan T.ử Minh hôm nay tan học về sớm cũng chịu, la hét đòi ăn bánh. Cuối cùng còn cách nào, Vương thị chủ, chia một cái bánh trứng cuộn bốn, cho mỗi nếm một miếng.
Trần thị ăn một miếng, vẫn còn thòm thèm: “Nha đầu Quan Hy Nguyệt cũng keo kiệt quá, hai cái bánh thì đủ ai ăn?”
Quan Mạch Đông lập tức tiếp lời: “Cái bánh đắt lắm đó, tứ thẩm cũng thấy rõ mà, bột là bột mì trắng, dầu là dầu , còn thêm cả vừng, trứng thôi cũng tốn ít tiền . Cái bánh bán bốn văn tiền một cái, Hy Nguyệt nên mang về bao nhiêu?”
Vương thị tặc lưỡi, hóa cái bánh đắt như , thảo nào ngon đến thế. Lại lão đầu tử, cũng ăn ngon lành, cái bánh còn ngon hơn bánh bao thịt, càng đến những cái bánh bột ngô trong nhà . Tiếc là con trai út ăn.
Nàng , lão Quan đầu ăn nghĩ rằng, nha đầu Hy Nguyệt thật sự đầu óc, nghĩ những thứ chứ? Nếu sớm nàng thể nhiều món ăn ngon như , lúc đó gì cũng nên để nàng . thì cũng , những tuyệt kỹ của nàng, cũng chỉ ở Chu gia giàu mới thể phát huy tài năng, lúc đó ở Quan gia, thể nào gạo trắng bột mì cho nàng thử nghiệm.
Nghĩ thông suốt những điều , lão Quan đầu thấy cách chung sống hiện tại cũng khá , huống hồ, nàng còn mời y cố vấn cơ mà. Y cố nhịn bao nhiêu mới tiết lộ nửa lời cho khác .
Đến giờ Thân, thấy một chiếc xe bò đỗ cổng viện, kỹ thì là một vị khách hiếm , chính là tẩu tẩu bên nhà Nương đẻ của Trần thị, Hàn thị. Trần thị mắt tinh, thoắt cái xông phòng, cài then cửa .
Hàn thị hết chào hỏi nhị lão Quan gia, gặp Trần thị. Vương thị thấy Hàn thị đến nhà, chỉ mang mười mấy quả trứng, đưa thẳng cho bà mà đòi đưa cho Trần thị, trong lòng bà liền khó chịu. Bà chỉ cửa phòng sương phòng phía Đông, gì thêm.
Hàn thị nén giận, đập cửa: “Trần Ân, Ân nhi, đến thăm đây, mở cửa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-63.html.]
Thấy Hàn thị cứ liên tục đập cửa, ngay cả Triệu thị cũng lời châm chọc, nàng đành chịu, vội vàng giấu kỹ cây kim thoa mới mở cửa: “tẩu tẩu, tỷ tỷ qua đây? Ta đang định y phục nên mới đóng cửa.”
Hàn thị cũng vạch trần nàng, đợi khi hai nhà, nụ mặt Hàn thị chợt biến mất như thể đổi mặt , nàng vươn tay: “Đưa đây, kim thoa! Cây kim thoa là trưởng tặng để tạ ơn giúp nạp . Giờ chuyện đổ bể , trả cho .”
Trần thị trợn trắng mắt, tỏ vẻ khinh thường: “Đó là trưởng tặng , liên quan gì đến chị? Vật cho , nào lý do đòi ?”
Hàn thị vội vàng : “Đây là trưởng mua cho , là của , lấy đồ của để ơn với . Nếu kim thoa thì hãy hỏi trưởng mà đòi.”
Trần thị nào kẻ ngốc, cây kim thoa mà trả cho tẩu tẩu, trưởng nàng sẽ chẳng đời nào mua cho nàng nữa, bản nàng cũng mua nổi, trừ khi Quan lão tứ thi đỗ công danh, nàng hưởng vinh hoa phú quý theo. Bằng , xem đời lẽ chỉ một cây kim thoa mà thôi.
Nàng lạnh: “tẩu tẩu, nếu tỷ tỷ vội vàng trưởng nạp cửa như , tìm kỹ chẳng . Nếu thật sự tìm cho trưởng một thất, lúc đó tỷ tỷ đừng mà .”
Hàn thị ngờ Trần thị cứng đầu cứng cổ, còn giở thói ngang ngược như , khỏi tức đến đau ngực, nàng cũng lạnh: “Chuyện của vợ chồng trưởng , liên quan gì đến một nữ nhân xuất giá như ? Ngày xưa ở nhà quấy cho gà ch.ó yên, giờ khó khăn lắm mới gả , cứ xem Quan gia dung kẻ phá hoại gia đình như . Hơn nữa, tưởng nuốt cây kim thoa của như thì trưởng, Phụ Nương còn coi là con gái hiếu thảo ? Đây gọi là lấy kim thoa của Trần gia để bù đắp cho Quan gia, đồ phá của nhà !”
Vừa , nàng hùng hổ kéo cửa , Triệu thị đang lén bên vách tường để ý, lảo đảo về phía suýt ngã nhào trong, vội vàng túm lấy cánh cửa, ngượng nghịu: “Nương bảo đến hỏi một tiếng, tứ , tẩu tẩu tối nay ở nhà chúng dùng bữa nhé.”
Hàn thị cũng chẳng thèm để ý, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c bước nhanh . Triệu thị mất mặt, trút hết cơn giận lên Trần thị: “Ta tứ , thảo nào cây kim thoa, khắp nơi khoe khoang, thì là trưởng hứa hẹn lợi lộc lớn như , để lừa gạt Mạch Đông nhà chúng . Thật là ý .”
Trần thị đối mặt với hành vi đổ của Triệu thị vô cùng tức giận, rõ ràng chính nàng cũng động lòng, giờ đổ hết tội lên đầu nàng. Đáng tiếc, còn kịp phản công, Triệu thị phất tay áo bỏ . Liên tục hai bên tẩu tẩu công kích, Trần thị tức đến run rẩy.
Vương thị chứng kiến bộ sự việc, một câu âm dương quái khí: “Ta thấy thể con cũng tráng kiện lắm, t.h.a.i nhi cũng định , rửa bát, nhóm bếp, những việc cũng chứ? Quan gia chúng nuôi kẻ ăn bám .”
Trần thị thể tin nổi mà hét lên: “nương, con là con dâu của nương, trong bụng con là cháu đích tôn của nương. Nương thương xót thì thôi, còn sỉ nhục con?”
“Sao chuyện với Nương như ?” Lại thấy Quan lão tứ đang bước tới, sắc mặt cũng : “Vợ nhà nào yếu ớt như con? Nhà nông chúng vốn dĩ việc, con là một vợ trẻ việc, Nương già như còn hầu hạ con ? Hơn nữa, nhà Trần gia các con gia phong như ? Vợ ở nhà ăn ngon ngủ kỹ là , việc nhà đều để Nương con ư?”
“Sao thể như ?” Trần thị buột miệng thốt câu , khôn ngoan ngậm miệng . Nhà Trần gia bọn họ tuy hơn nhà bình thường một chút, trong nhà một nha đầu, nhưng việc nhà cũng ít, đương nhiên đều do tẩu tẩu nàng , thể để Nương nàng ?
Quan lão tứ hiểu rõ liếc nàng một cái, mới bước trong nhà.
Vương thị trong lòng vui sướng, vẫn là con trai út thương bà, như mấy kẻ vô lương tâm trong thôn, cưới vợ quên nương.