Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-12-19 01:05:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không tiền công trả cho ,” Quan T.ử Đạt giải thích chi tiết, “Đây là phí trang phục Hy Nguyệt cho , tiền công trả riêng. Nàng , nhờ y phục ngựa nhờ yên, đời đều là kính y phục kính , bởi , bảo sắm hai bộ y phục tươm tất, ngoài nàng , đừng để coi thường.”
Tôn thị đại hỉ quá vọng, con trai đây là thật sự tiền đồ . Hy Nguyệt thật sự tay hào phóng, còn trả thêm phí trang phục chứ? Nàng hớn hở dậy, nóng lòng tiệm may sẵn y phục.
Quan T.ử Đạt thấy bà chủ tiệm, nhớ lời Quan Hy Nguyệt dặn dò , : “Là Đình Nương ? Ta là ca ca của Hy Nguyệt, đến hai bộ y phục.”
Đình Nương , nhiệt tình: “Vậy thì quá , ca ca của Hy Nguyệt, cũng là bằng hữu của , giảm cho một phần mười.”
Nghe yêu cầu của Quan T.ử Đạt, trong lòng Đình Nương chủ ý: “Cứ một bộ màu xanh đen, một bộ màu xanh hồ, thấy thế nào? Đều bằng vải bông mịn, ở cổ tay áo thêu vài phiến trúc diệp.”
Tôn thị cũng thích hai màu , còn thêu hoa, liền y phục chắc chắn .
Chỉ là giá ... nàng chút lo lắng: “T.ử Đạt, con xem, tay nghề của nương tuy bình thường, nhưng tam thẩm của con và mẫu của Dương Đại Nha, tay nghề đều . Con xem mua vải về chúng tự về nhà ?”
Đình Nương mà , Tôn thị vội vàng xin : “Bà chủ, bà chúng là nhà nông, luôn cho rằng thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tuyệt đối coi thường tay nghề của các .”
Đình Nương bày tỏ sự thông cảm: “Đều là như , mua y phục may sẵn chẳng là để tiết kiệm chút công sức , mua vải về tự cũng thôi.”
Quan T.ử Đạt chắp tay với Đình Nương: “Tiểu của dặn dò hai bộ y phục tươm tất, bởi vẫn phiền bà chủ tay . Ngoài , hãy cho xem một đôi ủng nữa.”
Cuối cùng, phối hợp đầy đủ, tốn ba lượng năm tiền bạc, Quan T.ử Đạt bảo Tôn thị cũng chọn một tấm vải, Tôn thị liên tục từ chối, chỉ y phục : “Nương xem, cái vẫn là Hy Nguyệt cho tam thẩm của con mấy tấm vải, tam thẩm của con , cho tấm . Vừa thoáng khí, trong nhà còn một bộ y phục mới nữa. Ta thật sự cần mua.”
Không thể lay chuyển nàng, Quan T.ử Đạt đành thôi, hẹn với Đình Nương ba ngày sẽ đến lấy, liền dẫn Tôn thị rời .
Hai Nương con ở trong huyện thành dạo chơi một lượt, cuối cùng cũng mua chút hạt dưa để cắn, mua chút giấy bút cho T.ử Minh T.ử Viễn. Bất tri bất giác đến Hi Vọng Bữa Sáng Quán, đây là đầu tiên Tôn thị thấy cửa tiệm, vợ chồng Quan lão tam, cùng với Mạch Đông và Dương Đại Nha đều đang bận rộn.
Bận rộn nhưng trật tự, một tay giao hàng, một tay thu tiền, Tôn thị cực kỳ hâm mộ, ngừng cảm thán Hy Nguyệt thật bản lĩnh.
Quan Mạch Đông mắt tinh cũng thấy hai Nương con bọn họ, nhiệt tình chào hỏi. Một lúc , nhân lúc ít hơn một chút, nàng vội vàng đưa hai cái bánh trứng ốp la cho bọn họ. Lần bánh trứng ốp la bọn họ mang về nhà, Tôn thị một miếng cũng ăn.
Lần ăn bánh ngon lành cả cái, nàng khỏi liên tục tán thưởng, chẳng trách thể mở cửa tiệm, ngon như , mua đều xếp hàng.
Có thể , ngày , là ngày vui nhất của Tôn thị khi gả Quan gia, chỉ vì ăn chơi, còn vì tràn đầy hy vọng. Nàng tin con trai theo Quan Hy Nguyệt, nhất định cũng thể nên một sự nghiệp.
Sau khi trở về Đại Đồng Thôn, Quan T.ử Đạt đến nhà Quan Hy Nguyệt, định trả cho nàng một lượng năm tiền bạc còn . Quan Hy Nguyệt : “T.ử Đạt ca, cứ cầm lấy , với cần khách sáo như . Huống hồ dù mấy ngày nữa cũng sẽ ngoài .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-72.html.]
Quan T.ử Đạt thuận theo, cất bạc về, : “Tôn Đại Dân trong thôn đây từng phủ thành công, hỏi thăm xem .”
Quan Hy Nguyệt thấy Quan T.ử Đạt điều như , hài lòng.
Đợi , nàng lấy hạt ớt để trong gian , ngâm nước. Từng hạt căng mẩy, khiến trong lòng nàng nảy sinh hy vọng. Nếu thật sự như tinh linh , khối mặc ngọc của Lăng Cảnh Nhận tương thích với gian, thể tăng cường linh lực, thì ớt trồng từ những hạt giống , sản lượng cũng sẽ tăng lên chứ.
Mấy ngày , lão Quan Đầu cùng nàng ươm mầm, những hạt giống căng mẩy cực kỳ yêu thích, căn bản cần chọn lọc, thể gieo hết xuống. Sau khi ngâm nước nóng một khắc, phơi nắng một chút, nay thời tiết thích hợp, thể trực tiếp gieo hạt .
Năm mươi mẫu đất, dựa Quan gia đương nhiên trồng hết , Quan Hy Nguyệt chọn một công, cày xới đất xong. Lão Quan Đầu nhân tiện thêm nhà, mời mấy bạn già của đến. Xới đất, năm mươi văn tiền công một ngày, ai mà ?
Bây giờ tất cả dân làng đều hiểu, theo Quan Hy Nguyệt, thật sự thể kiếm tiền. Quan Hy Nguyệt mềm lòng, chỉ cần kẻ từng đắc tội với nàng, những gia đình đặc biệt nghèo khổ, nàng đều sẽ ưu tiên chiếu cố một chút. Bởi việc cho nàng, kẻ lười biếng.
Quan Hy Nguyệt một chuyến đến Trương gia, tự tay đưa hạt ớt cho Trương Vũ Hoài, đồng thời truyền dạy cách trồng, bảo gieo trồng hết đất trong nhà.
Trương Vũ Hoài chút nghi ngờ, trực tiếp lật tung bốn mẫu đất, rải đầy hạt ớt. Quan Hy Nguyệt thấy tin tưởng, liền lặng lẽ thuê thêm hai mươi mẫu đất trong thôn của , giao cho Trương Vũ Hoài trông nom. Một Trương Vũ Hoài đương nhiên thể trồng hết, bèn tìm trong thôn giúp việc.
Có lấy lạ vì Trương gia hào sảng đến , thuê nhiều đất đai như thế. Trương phụ Trương mẫu gặp ai cũng giải thích, rằng do đứa cháu gái ngoại giỏi giang thuê, để việc , còn trả tiền công cho nữa.
Chân của Trương phụ cũng khá hơn nhiều, tuy vẫn , nhưng khi Hà đại phu tái khám, xương mọc lệch, đang trong quá trình lành , chỉ cần nghỉ ngơi thật , cần lo lắng.
Còn về Lão Quan Đầu, y cũng đem tám mẫu đất trong nhà trồng ớt. Vương thị lén lút hỏi y mất trí , càn theo Quan Hy Nguyệt.
Lão Quan Đầu hết đến khác cảnh cáo nàng , rằng phát tài , thành bại tại một hành động , nếu nàng hỏng việc, đừng hòng mơ tưởng đến việc đổi nhà mới.
Vương thị căng thẳng đến mức tim đập nhanh hồi lâu, trồng mấy thứ còn thể đổi nhà ? A Di Đà Phật, nếu thật sự như , nàng nhất định sẽ yêu thương Hy Nguyệt thật . Còn nếu là nàng trêu đùa, ban cho một hy vọng lớn như , để nàng thất vọng, còn mất một mùa thu hoạch, thì nàng sẽ c.ắ.n c.h.ế.t cái nha đầu đó.
Biết bí mật lớn như , nàng trong mơ cũng tự nhủ với bất cứ ai, chỉ sợ , căn nhà của nàng sẽ bay mất.
Quan T.ử Đạt mang bộ y phục mới về, một trường bào màu xanh đen, ống tay áo thêu lá tre, quần cùng màu, đều vặn, qua thấy là một thanh niên ngời ngời phong độ.
Ở ngã tư đường, y tình cờ gặp Nương con Dương Đại Nha, hai bên tùy tiện hàn huyên vài câu, cho đến khi Quan T.ử Đạt rời , Dương mẫu vẫn đầu bóng lưng thẳng tắp của y, cảm thán: “T.ử Đạt thật sự trưởng thành , con xem y mặc y phục mới , ai mà nhận là nhà nông. Ngay cả khi là thiếu gia nhà giàu ở huyện, cũng ai dám phản bác.”
Nàng luyên thuyên , tinh nhạy nhận vệt hồng đáng ngờ má con gái.