Trần Chiêu ôm Dư Lộ, cuối cùng vẫn hứa hẹn điều gì.
"Đừng nghĩ bậy nữa." Hắn chỉ thấp giọng như .
Dư Lộ nhẹ "Ừ" một tiếng, buông bát , dựa "lò sưởi" lưng và từ từ nhắm hai mắt , đồng thời cũng để trái tim thích suy nghĩ lung tung của yên tĩnh xuống.
Trời sáng, thuyền dừng ở một trấn nhỏ gần thành Kim Lăng. Trần Chiêu rời thuyền mua đường đỏ cho Dư Lộ. Dù Dư Lộ mặt dày cũng thể kêu mua dùm cô túi kinh nguyệt . cô cũng buồn lắm chứ, bụng thì vô cùng đau, nha , áo thì chỉ thể dùng một , bẩn còn giặt nữa.
Không cách nào, cô đành tìm Ngô thị ở sát vách.
Thường ngày Ngô thị cũng hiền lành, thấy Dư Lộ qua mà còn mang theo bạc liền : "Này , em gái tỷ , đều là lập gia đình cả , còn ngại ngùng khi chuyện với nam nhân nhà nữa, thật là..."
Nàng đến thành lời, nhận tiền Dư Lộ đưa, : "Được , dù tỷ đây cũng nhàn rỗi, chuyện gì , mua dùm cũng . giờ còn ai bán , để tỷ mua ít vải về cho, mà từng bạc thì thừa , thôi coi như tỷ lời một hộp phấn ."
là ăn, khắp nơi đều thấy cơ hội. mà nữ công của Dư Lộ kém, bụng đau dữ dội, thật đúng là .
"Ngô tỷ tỷ, cám ơn tỷ nhiều." Dư Lộ cảm ơn nhiều , chờ Ngô thị liền ôm bụng về phòng.
Cậu nhóc ở sát vách tên Tôn Văn Hạo, năm nay mới bảy tuổi, vô cùng kháu khỉnh. Dư Lộ mở cửa, nhóc lập tức liền thừa cơ chui .
Tuy Dư Lộ đang đau bụng, nhưng khi nhóc như cũng khỏi buồn , "Vân Hạo, qua đây thế. Xíu gia gia của mà tìm thấy lo lắng bây giờ."
Tôn Văn Hạo chiếc ghế nhỏ trong phòng nghiêm mặt Dư Lộ, thấy Dư Lộ vẫn liền dậy đến, kéo tay Dư Lộ đến bên giường, đè cô xuống.
"Tỷ tỷ, tỷ bệnh thì nghỉ giường, thể loạn như ." Cậu nhóc Dư Lộ nghiêm túc.
Dư Lộ khó hiểu, hỏi : "Ai với tỷ bệnh?"
Chỉ là kinh nguyệt của cô đến thôi, mà cô cũng chỉ cho Ngô tỷ tỷ cách vách, một đứa bé như Tôn Vân Hạo cũng cô tiện, còn cô bệnh nữa.
Tôn Văn Hạo : "Đại ca ca ở chung với tỷ . Sáng hôm nay và gia gia xuống hỏi lúc nào đến Kim Lăng, thấy đại ca ca đến cầm đao bức lái thuyền cập bến, là tỷ bệnh mua thuốc." Cậu nhóc nghẹo đầu tò mò Dư Lộ, "Tỷ tỷ, tỷ bệnh gì ạ? Đệ thấy mặt tỷ trắng, là cũng đau bụng giống ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-101.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Dư Lộ khỏi đỏ mặt, cô bệnh!
Lại Tôn Văn Hạo thở dài: "Gia gia , chạy đến nhà cô cô* đúng lúc năm mới thì cũng đúng lúc Nguyên tiêu. Ngày mai là Tết Nguyên tiêu** , cũng thể đến kịp nữa. Tỷ tỷ , tỷ bệnh đúng lúc thật."
*Cô cô: em bố.
**Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng Giêng Âm lịch. Hiện nay, Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng, đêm rằm đầu tiên của năm mới) coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm mới và còn gọi là "Lễ hội đèn hoa" hoặc "Hội hoa đăng", thể bắt nguồn từ tục cúng tế thời Hán Vũ Đế, với tập tục trưng đèn cây nêu cửa nhà, đốt đèn, chơi l*иg đèn ngũ sắc, thể kéo dài từ 13 đến 17 tháng giêng (theo Wikipedia).
Cô rời khỏi Vương phủ ngày 10 tháng 12, ngày kế tiếp theo Trần Chiêu kinh thành, giờ một tháng, đúng là ở thuyền qua năm . Giờ , còn qua Tết Nguyên tiêu ở thuyền nữa.
Dư Lộ ngượng ngùng : "Chắc chắn là , giờ cũng đến gần , chắc chắn thể đến nhà cô cô để ăn Tết Nguyên tiêu."
Tôn Văn Hạo gật đầu, đưa bàn tay nhỏ bé mặt Dư Lộ.
"Tỷ tỷ, đây là bánh đậu xanh gia gia mua cho , ăn ngon lắm." Cậu , còn nuốt nước miếng một cái, "Giờ tỷ bệnh, cho tỷ ăn nè, ăn bánh xong sẽ khỏi nhanh thôi."
Dư Lộ đang định từ chối thì thấy tiếng cụ Tôn gọi Tôn Vân Hạo. Tôn Vân Hạo nhét bánh tay Dư Lộ, chạy nhanh như một làn khói.
Dư Lộ bất đắc dĩ , đặt bánh đậu xanh lên bàn. Đậu xanh tính lạnh, cô đang đau bụng kinh, thể ăn .
Trần Chiêu đang mua đường đỏ, suy nghĩ một lát, tìm một vòng, rốt cuộc tìm nguyện ý túi kinh nguyệt. Hắn đưa bạc đầy đủ, kêu đó giúp mấy cái, cất nhanh bọc nhỏ vội vã ly khai cửa hàng của .
Lúc sắp tới bến thì Trần Chiêu dừng .
Nơi sắp tới gần Kim Lăng , theo tốc độ bây giờ, chạng vạng hôm nay sẽ đến Kim Lăng. Qua Kim Lăng liền cách Dương Châu xa. Nếu mang Dư Lộ Dương Châu thì sẽ tránh ánh mắt của Vương gia. lĩnh mệnh mà đến, thể Dương Châu, còn truyền tin trở về bệnh nên kéo dài thời gian lên đường, nếu thể về kinh thành từ năm .
Đã trễ lâu như , còn kéo dài nữa, Vương gia sẽ bất mãn.
Nếu chỉ bất mãn thì thôi, nhưng Vương gia mà liên tưởng đến Dư Lộ, nghĩ mang Dư Lộ , như kết cục đời của còn bằng đời nữa!
Trần Chiêu cảm thấy hai chân như đổ chì, bởi vì nghĩ đến đây, thấy chút kinh hãi. Từ khi ly khai kinh thành vẫn nhận tin từ kinh thành truyền tới, lẽ nào...