Nếu dự đoán của là thật, việc mang Dư Lộ Dương Châu chẳng khác nào tự chui đầu lưới ! Hắn cũng thể vì Dư Lộ mà sống, tương lai!
Hắn nên gì bây giờ?
Hắn là báo thù, thể... thể động lòng với cừu nhân ? Rõ ràng là, rõ ràng là gϊếŧ nàng, nhưng bây giờ, suy nghĩ đến nàng ?
Bước chân Trần Chiêu đầy nặng nề, lòng đầy quấn quýt, lúc lên thuyền cũng thỉnh thoảng thất thần, nhiều Dư Lộ chuyện với cũng nhận .
Đến chạng vạng, đội thuyền dừng sát ở thành Kim Lăng. Bởi vì thuyền bổ sung nguồn lương thực, nguồn nước ở đây nên đêm. Trần Chiêu hỏi Dư Lộ: "Nàng tới Kim Lăng bao giờ, đợi lát nữa mang nàng xuống ngắm một lát. Khó cơ hội đến đây, bỏ lỡ đến nữa."
Buổi sáng lúc Trần Chiêu trở về Dư Lộ thấy bình thường. Giờ thế , Dư Lộ theo bản năng .
"Bụng còn đau lắm." Cô ôm bụng, vẻ khó chịu.
Trần Chiêu ép cô, cô thật sâu một cái, : "Vậy nàng ăn chơi gì ? Ta xuống một lát, lúc về mang cho."
Dư Lộ : "Ta gì về Kim Lăng hết, thấy thì mua thôi."
"Được ." Trần Chiêu : "Ta đây, nàng đóng kỹ cửa . Trừ , cho dù ai tới gõ cửa cũng mở."
Dư Lộ gật đầu, Trần Chiêu xoay . Dưới ánh hoàng hôn, bỗng nhiên cô chút ngẩn ngơ, cảm thấy Trần Chiêu thể sẽ về nữa , nhưng cũng chỉ là cảm thấy mà thôi. Trần Chiêu cho cô hứa hẹn gì, ý đồ chân chính của cô cũng , Dư Lộ nghĩ, nhất định sẽ còn trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-102.html.]
Thương nhân họ Ngô và hai ông cháu họ Tôn đều xuống thuyền. Mục đích của họ là thành Kim Lăng, Ngô thị và Tôn Vân Hạo qua đây chào tạm biệt khi Trần Chiêu . Nên chờ Trần Chiêu khuất bóng, Dư Lộ liền lời , thực sự khóa trái cửa từ bên trong.
Trần Chiêu đối với thành Kim Lăng xa lạ gì. Đời qua đây mấy , thậm chí còn mang Trần Bì qua đây nữa. Bởi vì tới, quen cửa quen nẻo tìm đến Mãn Hương lâu - kỹ viện lớn nhất trong thành.
Nàng là cừu nhân của , quyết định gϊếŧ nàng. Thế nhưng thù , thể báo như .
Không nàng thích vinh hoa phú quý, thích hô nô gọi tỳ ? Không nàng thích tung hô, khinh thường chỉ là một thị vệ ? Vậy sẽ thành nàng, đưa nàng đến chỗ đều tung hô là .
Trần Chiêu siết chặt hai tay, Mãn Hương lâu. Một khắc , , một bà tử mập mạp và hai nam tử gầy yếu , về hướng bến đò.
Dọc đường , Trần Chiêu giãy dụa qua, nhưng nghĩ đến thù hận kiếp và tiền đồ ở kiếp , liền cắn răng quyết tâm. Dư Lộ, đời nàng thích , đời , cũng thể thích nàng.
Lên thuyền, gõ cửa mà là để bà tử gõ.
Vân Mộng Hạ Vũ
thủy chung đều thấy cửa mở.
Bà tử cho Trần Chiêu, Trần Chiêu thấy hoảng hốt trong lòng. Chạy tới gõ mà vẫn mở, gấp đến độ đá văng cửa .
trong phòng là một mảnh hỗn độn.
Quần áo và chăn la liệt mặt đất, trân châu Dư Lộ mang ngoài cũng lăn tứ tung, mà mặt gỗ còn ít vết m.á.u khô.
Cửa sổ mở rộng. Dư Lộ, tung tích.