"Ta, ..." Người phụ trách gì mới , nhưng lúc , một đứa bé cuối cùng cũng cựa khỏi tay mẫu , bỗng nhiên lên, "Oa...oa...oa...oa..."
Trần Chiêu bỗng nhiên đầu. Phụ nhân đang ôm đứa bé kịp mặt , bụm miệng đứa bé quỳ xuống đất.
Tiếng đầu gối đập xuống sàn nhà vang lên thật lớn, lòng phụ trách thuyền cũng run rẩy theo.
Trần Chiêu đầu , : "Nữ nhân và đứa nhỏ về , mấy nam nhân khác đều ở đợi cho ."
Các nữ nhân như đại xá, từng vội vàng ôm hài tử về buồng. Mấy nam nhân giận mà dám gì, chỉ tiếp tục tức giận ở , cũng vì lúc nãy chịu theo chặt một ngón tay, cũng dám la lối nữa.
Trần Chiêu kêu phụ trách ở ngoài trông chừng mấy nam nhân, thì kêu thêm hai thợ thuyền buồng nữa. Tỉ mỉ tìm kiếm nữa vẫn thấy bóng dáng Dư Lộ .
Sau khi , thợ thuyền chạy đuổi theo hỏi mấy khách rời thuyền cũng về , và đương nhiên vẫn tin gì.
Dư Lộ khách xuống thuyền hôm nay bắt .
Dư Lộ cũng ở một góc nào thuyền.
Càng Vương gia phái đến bắt.
Vậy nàng thế nào? Đi nơi nào?
Rốt cuộc Trần Chiêu cũng bỏ qua cho mấy nam nhân lạnh cóng thuyền, nắm chuôi đao nhanh về phòng và Dư Lộ ở. Lại kiểm tra một , kinh ngạc phát hiện, Dư Lộ, thể là tự chạy trốn!
Sao nàng tự chạy trốn?
Bỗng dưng Trần Chiêu vô lực khuỵu xuống sàn, lời Dư Lộ hôm qua cứ lặp lặp bên tai .
Nàng : Chàng đối xử với thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-104.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng : Ta sợ giống như phù dung sớm nở tối tàn, sẽ dài lâu . Ta sợ, một ngày sẽ đối xử với nữa."
Nàng đoán điều gì đúng ?
Vậy nàng... mang Mãn Hương lâu đến? Nếu nàng , nếu nàng !
Bỗng nhiên Trần Chiêu dùng đao đ.â.m mạnh xuống sàn khác lầu thét chói tai. Mũi đao của xuyên qua sàn, ngay ở đỉnh đầu của mấy khách nhân.
Một con thuyền lớn sang trọng khác đang rẽ nước trong đêm. Gió lớn, nước lạnh, mặc dù thuyền đốt than thượng hạng nhưng Tiêu Dật vẫn run như cầy sấy.
Gã chịu về phòng mà cứ ở chỗ Tiêu Duệ. Trong phòng trừ Tiêu Duệ còn Trần Bì và Minh Nguyệt, ngoài còn tiểu thái giám gã mang theo, nhiều , phòng cũng nhân khí, trong lòng cũng thấy ấm áp hơn chút.
Đi gần một tháng, theo thời gian trôi qua, sắc mặt và tính khí Tiêu Duệ cũng giống , đều ngày một kém . Bây giờ Tiêu Dật dám trêu chọc Tiêu Duệ nữa. Gã mang theo ít , nếu gã chọc Tiêu Duệ tức thật, trời cao Hoàng đế xa, Tiêu Duệ sửa trị gã, cho dù gã cũng chỗ .
Bọn họ một đường tìm tìm, bảy ngày đến Dương Châu, tin tức nữ nhân họ Dư , cũng tin của tên thị vệ Trần Chiêu. Tiêu Duệ dành thời gian xử lý công vụ, góp đủ bạc để cho vận chuyển về kinh thành , thì tiếp tục khởi hành.
Lúc đó gã tin gì đó, đường thủy, nghỉ, xem bắt Trần Chiêu và nữ nhân họ Dư đoạn đường .
Tiêu Dật uống , ngừng liếc Tiêu Duệ đang cầm sách mà nửa ngày vẫn thấy lật. Trong lòng gã đang tò mò, lâu như , thanh bạch của nữ nhân họ Dư sớm ?!
Thất ca kêu bắt Trần Chiêu và nàng trở về đánh c.h.ế.t , còn phân hai nhóm, một nhóm tìm họ, thì cũng mang theo một nhóm tìm gì?
Coi như tìm , đối với nữ nhân mất thanh bạch, còn hả?
Nếu thì cũng giống bây giờ, tuy đeo nón xanh, nhưng nữ nhân cũng chạy , còn gì nữa. Nếu thể bắt trở thật, nữ nhân cũng nam nhân khác dùng, một thứ hạ tiện, thể cũng ô uế, còn lấy bảo bối chắc?!
Cùng với nữ nhân như , còn bằng...mắt gã chậm rãi nheo , chằm chằm Minh Nguyệt đang thuê thùa đèn. Không lâu lắm, gần nữ sắc mà gã thấy tiểu nha càng ngày càng ngon miệng ?
Nếu Thất ca thực sự nha đầu , bằng cho gã ? Theo gã cả đoạn đường , còn đại nha của Thất tẩu, theo gã, thế nào cũng thể chủ tử .
"Minh Nguyệt!" Gã chợt lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, "Gia uống xong , rót tiếp cho gia một ly."