Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:45:55
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dư Lộ cụ Tôn, trong lòng mặc kệ chuyện , đây mà là nhờ ? Không chịu nhờ đàng hoàng, còn uy hϊếp nữa.
Cô lạnh, nếu thấy ông đang thương nặng thì cô giễu cợt một phen .
Cụ Tôn cũng vì lo lắng cho cháu trai của , giờ thấy tiếng nhạt của Dư Lộ, bỗng dưng cụ thấy hổ thẹn, sức lực tay cũng biến mất.
Dư Lộ thấy liền : "Cụ yên tâm, nếu cụ mất thật, cháu sẽ mặc kệ Tiểu Vân Hạo. Cụ chờ lát, cháu kêu tiểu nhị mời đại phu , đợi cháu về tiếp."
"Cô nương, thực sự cần." Cụ Tôn vẫn lắc đầu. Cụ Dư Lộ, đôi mắt đầy nét van nài: "Thật cần, chỉ cầu cô nương thể giúp lão chăm sóc cho Tôn Vân Hạo...Đại ân đại đức, kiếp, kiếp lão sẽ báo!"
Bản lão bệnh, hôm qua còn đánh một trận nặng, cho dù thể cứu thì cũng tiền trả phí xem bệnh. Còn bằng để tiền , cháu trai còn chút tiền để chi tiêu.
"Ông...ông ơi..." Tôn Vân Hạo bên cạnh nức nở: "Cháu Trần tỷ tỷ, cháu ông, cháu ông cơ!"
Cụ Tôn chậm rãi giơ tay lên lau nước mắt cho cháu , nhưng tay chỉ nâng lên một nửa liền rơi xuống vì mất lực. Bỗng nhiên cụ cũng bật , như một con thú đang tuyệt vọng, bất lực, đáng thương.
Dư Lộ thấy , nước mắt cũng rơi như mưa, buộc đồng ý. Theo kế hoạch, cô cũng định tìm một đứa bé giả con trai , đến nông thôn ở, dối là chồng chết, mang theo đứa nhỏ đến ở nhờ nhà họ hàng. Bây giờ lúc sẵn một đứa, cô đỡ tìm, huống hồ Tiểu Vân Hạo hiểu chuyện, hiểu chuyện như , cô cũng nỡ thấy nhóc nhỏ mà ai lo cho.
Cụ Tôn vui vẻ, nước mắt rơi nhiều hơn, đứt quãng kể chuyện đường đến tìm con gái với Dư Lộ.
Thì , lúc cụ Tôn mang theo Tiểu Vân Hạo xuất phát cũng bán sạch hết thứ trong nhà. Đây là vì cụ cũng lớn tuổi , bệnh trong , thể nuôi Tiểu Vân Hạo đến lớn . Gửi tin cho con gái, con gái đồng ý cho Vân Hạo đến ở, cụ liền mang Tiểu Vân Hạo lên đường.
Ai ngờ đến thành Kim Lăng thì tin cửa tiệm con gái mở cũng đổi chủ. Cụ con gái con rể của liền hỏi nhiều hai câu, ngờ chủ tiệm trực tiếp động tay động chân. Một ông cụ bệnh thì thể chống , nên chỉ thể chịu đựng, nhưng cuối cùng chủ tiệm đ.â.m cụ thêm hai đao nữa.
Dư Lộ đồng tình và tức giận hai ông cháu, nhưng cô cũng gì . Dù cần tránh Trần Chiêu thì cô cũng chỉ là một cô gái sức yếu, gặp chuyện công bằng như , nếu ở hiện đại thì còn thể báo cảnh sát up weibo, ở đây thì đành bất lực.
Cô chỉ còn cách trịnh trọng cam đoan với cụ Tôn: "Cụ yên tâm, Tiểu Vân Hạo với cháu, cháu tuyệt đối sẽ đói. Còn , cháu thể cam đoan sẽ đưa sách thi , nhưng cháu nhất định sẽ chăm sóc cho đến khi năng lực kiếm tiền, thể nuôi sống bản mới thôi."
Chỉ cần như là ân đức trả nổi . Cụ Tôn gật đầu, vội đưa tay cho cháu trai.
Tôn Vân Hạo cầm tay ông , cụ Tôn : "Quỳ xuống, mau quỳ xuống, cháu thề rằng, lớn lên chắc chắn sẽ hiếu kính tỷ tỷ ."
Tôn Vân Hạo định quỳ, Dư Lộ kéo nhóc lên.
"Cô nương là , lúc, lúc nãy là do lão nghĩ cho cô nương..." Cụ Tôn , vẫn kiên trì kêu Tôn Vân Hạo quỳ xuống, "Cô, cô nương vẫn để Vân Hạo quỳ xuống , thấy nó dập đầu với cô nương, thấy thề, lão...lòng lão liền yên tâm, cũng ...cũng nhắm mắt !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-106.html.]
Cổ nhân trọng lời thề.
Dư Lộ chỉ đành buông tay .
Tôn Vân Hạo quỳ xuống thật, mô dạng dập đầu với Dư Lộ cái chăm chăm của ông . Cậu nhóc nhỏ , khí lực lớn, dập đầu xong, cả cái trán đều đỏ lên.
Dư Lộ nhóc, lòng bỗng dưng mềm .
Cụ Tôn ánh mắt Dư Lộ, rốt cuộc nhẹ buông tay, nhắm hai mắt .
Tôn Vân Hạo thấy tiếng tay ông đập xuống thành giường, vội đầu . "Ông --" Tiếng gọi thê lương nháy mắt vang vọng bộ lầu hai khách sạn.
Cụ Tôn mất trong khách. Mặc dù Dư Lộ nếu báo cho chưởng quỹ tất nhiên sẽ chuyện, nhưng cô thể nhẫn tâm bỏ cụ ở đây kéo Tôn Vân Hạo .
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong tay cụ Tôn nhiều tiền, tổng cộng cũng chỉ 100 đồng tiền. Dù tiền thể mua một bộ quan tài chất lượng kém, nhưng thể giúp họ dễ dàng rời khỏi khách sạn .
Dư Lộ Trần Chiêu đang tìm cô, cô cũng nhiều tiền. Nếu giờ tốn nhiều như , cô và Tôn Vân Hạo sẽ khó khăn. Cô đành đưa một viên trân châu cho chưởng quỹ, nhờ chôn cụ Tôn giùm, còn mấy chuyện hóa vàng mã hóa tiền cô quan tâm, chỉ nhớ kỹ địa phương chưởng quỹ , chờ Tôn Vân Hạo trưởng thành thì thể hóa vàng cho ông.
Hai trực tiếp khỏi thành. Có lẽ vì giờ là cuối năm nên ngoài thành ít , cả đoạn đường cũng chỉ hai, ba chiếc xe lừa đậu, chắc là đang chờ .
Dư Lộ dám trực tiếp dẫn Tôn Vân Hạo đến, chỉ kéo nhóc một bên , đến lúc thấy một nam nhân trung niên dắt một trai một gái qua mới chăm chú ba đó.
Nam nhân trông hàm hậu, con trai cũng mi thanh mục tú, trông giống như thư sinh. Dư Lộ theo họ, nam nhân lấy cái bánh bao từ trong túi dầu giấy, bánh bao đặc thì chia cho và hai con mỗi một cái, còn tiểu cô nương mập bên cạnh thì thêm một cái bánh bao thịt.
Tiểu cô nương cắn một miếng nhỏ, kéo ca ca bên cạnh cắn một miếng, cha cũng cắn một miếng, mới ăn hết phần còn . Nhìn cảnh , Dư Lộ quyết định theo nam nhân trung niên đó. Nam nhân trọng nam khinh nữ, ca ca cũng thương nên thấy bất công, cũng thương cha và ca ca nên ăn một . Một gia đình cha từ con hiếu thế , khả năng lớn đều là .
Bây giờ Dư Lộ buộc đánh cược một .
Xe lừa chờ đến lúc đầy mới . Dư Lộ kéo Tôn Vân Hạo vẫn luôn trầm mặc nãy giờ vì ông qua đời, trộm mấy đó định đến Đào Hoa Thôn cũng khá xa, dứt khoát tiến lên.
"Cho hỏi chút, các ngươi đang định Đào Hoa Thôn ?" Dư Lộ ngửa đầu hỏi.
Trên xe bảy, tám , hỏi thăm, họ đều đầu . Thấy đến là một cô nương trẻ tuổi dẫn theo một đứa nhỏ, ai ai cũng nở nụ đầy thiện ý.
" , đúng là chúng định Đào Hoa Thôn. Muội tử cũng định đến đấy hả?" Có vị đại tẩu trả lời , hỏi xong liền chuyển đề tài: "Ở đây hai Đào Hoa Thôn lận, ngươi đến chỗ nào?"
Còn hai cái! Dư Lộ vội : "Chúng chỗ xa nhất ."