Dư Lộ và Tôn Vân Hạo vẫn ở Tưởng gia, ở trong phòng mà Tưởng Ngọc Mai tạm thời dọn .
Vì thời gian còn sớm, Tưởng đại tẩu sớm nấu bữa tối xong, Dư Lộ và Tôn Vân Hạo cũng mời ăn cùng. Bữa cơm nhà nông đơn giản, chỉ canh và mấy cái bánh bao. Bánh bao cũng là loại bánh bao trắng bình thường mà đen. Dư Lộ thêm cái gì vô, nhưng mùi vị lắm, cứng.
Chẳng qua, Dư Lộ thấy bánh còn ngon hơn nhiều so với bánh bao Trần Chiêu cho cô ăn lúc mới rời Thành Vương phủ. Uống chén canh, ăn cái bánh bao, thêm một ít rau ngâm, Dư Lộ cũng thấy no.
Tôn Vân Hạo cũng uống bát canh, bánh bao chỉ ăn một phần ba liền chịu ăn tiếp. Dư Lộ cũng ép . Người ông thường xuyên chung sống với mất, giờ nhóc thể nháo là vô cùng khó .
Chờ Tôn Vân Hạo ăn xong trở về phòng, Dư Lộ mới một ít chuyện cho Tưởng đại tẩu. Tưởng đại tẩu thương tiếc cho đứa bé ngoan , vội kêu Dư Lộ cầm thêm cái bánh bao để ban đêm Tôn Vân Hạo đói thì còn đồ để ăn.
Dư Lộ cầm cái bánh Tôn Vân Hạo ăn dở về phòng lập tức giúp Tưởng Ngọc Mai thu thập chén bát và rửa chén.
Trời lạnh như , Tưởng Ngọc Mai giúp nàng, nhưng Tưởng đại tẩu đồng ý. Nàng kéo tay Dư Lộ, : "Người từ xa tới là khách. Sao thể để khách nhân đến ở còn việc . Muội cứ đây, Ngọc Mai cũng nhỏ, mấy việc nhà là nó ."
Năm nay Tưởng Ngọc Mai mười một tuổi, trong mắt Dư Lộ, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương cái gì cũng hiểu. ở cổ đại, ở nơi một cô nương mười bốn thể hứa hôn xuất giá, dù Tưởng Ngọc Mai hứa hôn thì cũng việc nhà , nếu xuất giá đến nhà chồng mà gì thì sẽ nhà chồng ghét.
Tưởng Đại Sơn thương nữ nhi, Tưởng Ngọc Đào cũng thương , đó Tưởng đại tẩu thấy Tưởng Ngọc Mai còn nhỏ nên cũng gì. giờ mỗi năm một lớn, thấy trượng phu và trưởng tử vẫn cứ thương nữ nhi, nàng buộc đóng vai ác thôi.
Dư Lộ thấy Tưởng gia khá , cô cũng chuẩn định cư ở Đào Hoa Thôn, vặn gặp Tôn Vân Hạo, cô nhi quả mẫu, dù Trần Chiêu và Tiêu Duệ tìm cô thì cũng nghĩ tới cô sẽ thế .
Cô kéo tay Tưởng đại tẩu, : "Tưởng đại tẩu, hiểu ý của tẩu mà. Tẩu vì cho đứa nhỏ nhưng trong lòng tẩu cũng nỡ. Lại , cũng giống như Ngọc Mai, hồi còn xuất giá, cũng cho gì cả, khi gả cũng gả cho cũng điều kiện , hầu hạ, tất nhiên cần học gì. mà thiên hữu bất trắc phong vân*, từ lúc nam nhân của mất, trong nhà cũng càng ngày càng kém, đến giờ cũng sắp cùng đường mạt lộ . Bây giờ chút tiền cũng để dành , dù Vân Hạo trưởng thành cũng cần cưới vợ nữa. Cho nên nhiều chuyện đều tự học cả. Hôm nay tẩu cứ coi như Ngọc Mai đang dạy cho , cũng rành việc hơn, cũng học thêm một ít."
*Nguyên câu:
Thiên hữu bất trắc phong vân
Nhân hữu đán tịch họa phúc.
Vân Mộng Hạ Vũ
天有不测风云
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-108.html.]
人有旦夕祸福.
Trời mưa gió khó đoán, hoạ phúc sớm chiều. Hoạ phúc của con xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.
Dư Lộ , lòng nhớ về ba và chị ở hiện đại, đúng là đều thương yêu cô, coi cô như bảo bối, ngờ rằng giờ cô gặp chuyện thế .
Lúc cô cũng nghĩ rằng sẽ chịu khổ nhiều như , nhưng đến lúc buộc đến đường cùng , chuyện gì thì cũng .
Không cái khác, chỉ cần việc tự cắt tay nhảy sông, bao giờ cô nghĩ can đảm . nghĩ , nếu cô dám thì giờ cũng chịu khổ, với điều kiện ở Mãn Hương Lâu để đón khách.
Tưởng đại tẩu thấy cô thì quan tâm hỏi: "Vậy nghĩ ?"
Dư Lộ thở dài, bất đắc dĩ : "Ta vốn định nương nhờ nhà cô cô đứa bé, ai ngờ tìm thấy . Ta nghĩ, ngày mai sẽ dẫn Vân Hạo xung quanh tìm một lát, nếu thấy..." Cô Tưởng đại tẩu, tha thiết : "Tưởng đại tẩu, nếu tìm thấy thật thì thể bán nhà cũ của nhà tẩu cho ? Ta dắt đứa nhỏ xa như , dọc đường...Nếu về, cũng dám nữa!"
Một nữ nhân mang theo đứa bé hành tẩu một bên ngoài đúng là dễ.
Tưởng đại tẩu Dư Lộ, nghĩ dù nàng chút đen và gầy, nhưng nếu tái giá thì tuyệt đối khó. Nàng tái giá vì đứa nhỏ , đây đúng là đáng quý.
Trong lòng nàng thấy nể phục, gật đầu đồng ý.
"Vậy học với Ngọc Mai , thương lượng với ông nhà cái mới trả lời cho ." Nàng , thấy Dư Lộ xắn tay áo lên lộ mấy vòng băng tay trái, "Tay thế ? Là thương ?"
Dư Lộ sắp quên mất tay còn thương, cũng chỉ , tùy ý : "Không , vết thương nhỏ thôi mà."
Tưởng đại tẩu đồng ý, chỉ : "Muội cứ là , nhiều cũng thể học . Chờ vết thương tay lành bắt đầu cũng muộn." Không đợi Dư Lộ trả lời, nàng xoay về phòng lấy ít thuốc đưa cho Dư Lộ, "Đây là thuốc trị thương, lát nhớ dùng, nó sẽ nhanh khỏi hơn đó."
Dư Lộ cám ơn nàng phòng bếp. Tưởng Ngọc Mai thấy lời Tưởng đại tẩu , cũng để Dư Lộ giúp mà tự dọn dẹp, chỉ kêu Dư Lộ giúp chuyển đồ đạc bày cách rửa chén rửa bát, cả việc nấu ăn cũng một hai.
Dư Lộ chăm chú lắng , cô tự mấy việc hết.
Trở về phòng, Tôn Vân Hạo đang ngơ ngác ở mép giường, đang suy nghĩ điều gì, hai mắt vô thần phía , Dư Lộ vô cũng thấy phản ứng gì.