Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:46:10
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơm nước xong xuôi, chén bát cũng rửa xong thì cha con Tưởng Đại Sơn cũng về. Vì Dư Lộ mua ít cải trắng, một Tưởng Ngọc Mai cầm hết nên Tưởng Ngọc Đào cũng mang qua giúp.

Biết thời gian qua Dư Lộ sống cũng , thịt Tưởng Đại Sơn mua đều là mỡ nhiều nạc ít vì thịt mỡ còn thể dùng để thắng mỡ. Tóp mỡ còn khi thắng cũng thể dùng để xào rau, ăn với rau hẹ hoặc vằn thắn đều . Đây xem như món mà nhà nông thích nhất.

Dư Lộ mua mấy thứ , ngoại trừ việc để bồi bổ cho cô và Tôn Vân Hạo thì còn để đưa cho Tưởng gia một ít. Từ lúc cô gặp họ, họ đều giúp cô mấy việc cô . Cô cảm ơn họ, nếu lòng sẽ thấy băn khoăn mất.

Đồ ăn mua về, nhưng mỡ nhiều thịt ít, Dư Lộ cũng , cuối cùng cô gọi Tưởng Ngọc Mai . Đừng nàng chỉ mới mười một tuổi, trình độ của nàng trong mấy việc nhà ăn đứt Dư Lộ. Có nàng, Dư Lộ học thắng mỡ thế nào, cách chứa, còn thì mỡ khi thắng ăn ngon đến .

Bảo quản mỡ thắng xong, thấy trời còn sớm, Dư Lộ bắt đầu chuẩn cơm tối. Tưởng Ngọc Mai mẫu, Dư Lộ và Tôn Vân Hạo đằng học. Đầu tiên là cắt thịt, hầm củ cải, xào đĩa thịt, nấu thêm nồi cháo, hâm nóng hai cái bánh bao, một bữa tối phong phú nấu xong.

Tưởng Ngọc Mai chỉ phụ trách dạy, cũng chịu ở ăn cùng. Bên cơm tối xong thì nàng liền về ngay.

Dư Lộ múc một nửa hai món nấu hai cái tô, cùng Tôn Vân Hạo mang sang cho Tưởng gia.

Ở Đào Hoa Thôn, nhà hàng xóm đồ ăn ngon xong mang sang cho nhà bên cạnh là chuyện thường. Tưởng đại tẩu cũng khách khí mà cầm lấy. Dư Lộ còn ăn tối, dắt Tôn Vân Hạo về luôn.

, Tưởng gia liền lấy cô nhân vật chính để trò chuyện.

Tưởng Ngọc Mai : "Lục tỷ tỷ ngốc lắm, cách thắng mỡ mà cũng , con dạy cả chiều tỷ mới học xong. Ngay cả hai món đều do con bên cạnh dạy, nếu tỷ cũng ."

Đương nhiên Dư Lộ dám tên thật của nên họ Lục.

Tưởng Đại Sơn nữ nhi , khen: "Ngọc Mai nhà giỏi lắm."

Tưởng đại tẩu khỏi trợn mắt, : "Khuê nữ nhà ai trong thôn mà chả . Ngọc Mai là đúng , ngươi còn khen nữa, khen hoài khiến nó đắc ý, cho bản lĩnh lớn học hành nghiêm túc thì ." Vừa thở dài, "Lục nương tử cũng dễ dàng, thời còn cô nương thì thiên kiều vạn sủng, lúc gả cũng gả cho giàu . ai nghĩ thiên hữu bất trắc, bây giờ độc mang đứa nhỏ sống sót. Ngày xưa hề gì cả, giờ khổ cực như , cũng nàng chịu đựng ."

Tưởng Đại Sơn , tức giận vì lời của vợ .

Tưởng Ngọc Mai tiếp: "Con thấy Lục tỷ tỷ cũng khổ sở, tỷ vui vẻ. Hôm nay lúc lượm củi về con còn dạy tỷ hát nữa cơ. Còn Tiểu Vân Hạo, luôn vui, câu nào, chỉ là luôn bám theo Lục tỷ tỷ."

Tưởng đại tẩu còn định gì thêm, Tưởng Ngọc Đào vẫn luôn im lặng ăn cơm bỗng ngẩng đầu : "Nếu nhà đẻ Lục nương tử như , nhà chồng nàng chuyện, về nhà nghìn dặm xa xôi tìm cô cô đứa nhỏ gì?"

Tưởng đại tẩu sửng sốt, liếc Tưởng Đại Sơn một cái. Hai đều từng nghĩ đến phương diện .

Tưởng Ngọc Mai suy nghĩ nhiều như , trực tiếp trả lời: "Vậy chắc chắn là do nhà đẻ cũng thất thế thôi chứ . Nếu , ai nguyện ý phúc hưởng mà chạy chịu khổ chứ. Đại ca, sách cho lắm thành con mọt sách, điều mà cũng nghĩ ."

Lời con gái khiến Tưởng đại tẩu thả lỏng . Tưởng Đại Sơn cũng cảm thấy lẽ suy nghĩ nhiều. Chỉ Tưởng Ngọc Đào tin lời , há miệng, định Lục nương tử và Tôn Vân Hạo hề giống như hai con, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn gì.

Mặc kệ quan hệ của hai là thế nào, việc hai nương tựa lẫn là thật. Nếu là hai con, Đào Hoa Thôn cũng tin tưởng điều , , chỉ sợ khiến Lục nương tử và Tôn Vân Hạo còn khó khăn hơn.

Giờ trong nhà nghèo, thư viện nữa mà ở nhà, chi bằng lúc nào lén tìm Lục nương tử để hỏi, chỉ cần nàng ý , cả nhà gặp họa, cho nàng ở cũng .

Năm ngày, tròn năm ngày .

Sức lực một đủ, tìm ít dân địa phương để hỗ trợ nhưng vẫn tìm thấy tin tức của Dư Lộ.

Thuyền đến kinh thành vẫn luôn nắm giữ, nhưng đây là kế lâu dài. Dù thuyền đến mức bạo động phản kháng thì cũng thể kéo dài quá lâu. Kinh thành vẫn tin gì truyền đến, cũng tình huống ở Dương Châu và kinh thành. Ở Kim Lăng thêm một ngày, liền thêm một phần nguy hiểm.

Trong đêm, Trần Chiêu mở cửa sổ, lặng tiếng nước thuyền.

Hắn Dư Lộ nơi nào, nhưng Dư Lộ cố ý thoát khỏi . Vì rời tiếc tổn thương bản , tiếc nhảy dòng nước lạnh trong ngày đông giá rét, rõ ràng nàng vì tới kinh nguyệt mà đau đến ngủ !

Nàng sợ , vô cùng sợ , sợ đến mức chỉ cần thể rời khỏi liền tiếc gây thương tổn cho bản . Vì ? Có nàng ? Nàng ...bản sẽ hại nàng ?

Nghĩ đến đây, hai mắt Trần Chiêu sâu hơn, nhưng trong lòng vô cùng đau đớn.

, bản sẽ hại nàng.

Ngay từ đầu, gϊếŧ nàng.

Sau , bán nàng kỹ viện.

Cho nên, nàng sớm phát hiện , phát hiện thật lòng? Cho nên, tối ngày nàng đang hỏi , chẳng qua nàng đang với bản mà thôi. Nàng sớm hại nàng!

Mình... hại nàng thật ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-111.html.]

Trần Chiêu mặt nước, câu trả lời.

Hận đấy, hận chứ. Đời bản chịu khổ vì nàng, lúc nàng âm thầm câu dẫn thì liền hiểu, trả bộ cho nàng, cho nàng lợi hại. mà, nếu hận, vì khi nàng trốn , một nữ nhân một một như nàng sẽ gặp các loại nguy hiểm, lo lắng như , sợ hãi như thế?

Tại lo cho nàng?

rõ nếu tiếp tục ở , ở thêm một ngày sẽ thêm phần nguy hiểm, tại vẫn , tại lập tức khởi hành đến Dương Châu chứ?

Thật Trần Chiêu sớm đáp án . Lúc phát hiện Dư Lộ thấy, mà trong phòng hỗn loạn và vết m.á.u là . Hắn thích nàng, thích kẻ thù ở kiếp !

Đây là nên.

Nếu thích kẻ thù kiếp , thấy nhất là chính , chính ở cả hai đời.

Không , căn bản thích nàng, chỉ cảm thấy khó chịu. Rõ ràng nàng chịu hết sự đày đọa theo kế hoạch của , giờ nàng chạy thoát, cảm giác dằn vặt trong lòng cũng biến mất, giờ đang thấy khó chịu.

Bỗng nhiên Trần Chiêu nắm song cửa sổ thật chặt, đúng , nhất định là như . Hắn tìm nàng, đợi đến Dương Châu, chuyện là thế nào, sẽ trở về, cho dù lật cả thành Kim Lăng cũng tìm nàng!

Hắn báo thù, nàng nhận hết giày vò mặt bản !

Trần Chiêu đập thật mạnh song cửa xoay . Con thuyền ngừng năm ngày lướt nữa trong màn đêm.

Thành Kim Lăng, trong một căn phòng khách sạn ở chốn phồn hoa náo nhiệt nhất trong thành, Thôi Tiến Trung thấp giọng hồi bẩm với Tiêu Duệ: "Người cũng trở về, hiện tại liền gọi ạ?"

Ánh nên trong phòng mờ nhạt, khuôn mặt Tiêu Duệ rõ lắm, hỏi ngược : "Có tin tức?"

Thôi Tiến Trung đang hỏi về Trần Chiêu mà là hỏi về Dư chủ tử. Lão vội đáp lời: " , tin tức."

Bỗng nhiên Tiêu Duệ nữa.

Từ lúc Dư Lộ chạy trốn đến giờ, tâm tình của cũng trải qua nhiều biến hóa, từ cảm giác tức giận lúc đầu đến cuối cùng là lo lắng, từ cảm giác vui vẻ vì nàng thể chung sống hòa bình với Tạ thị Đào thị đến sự hoài nghi. Trải qua nhiều biến hóa như , bỗng nhiên dám xác định.

Nếu Dư Lộ thực sự vì cùng hầu hạ nên mới rời , cùng lắm thì dạy dỗ nàng một trận liền thể tha thứ cho nàng. nếu...nếu nàng rời vì thích khác, hồng hạnh tường, thậm chí đến nỗi thành nữ nhân của khác, ...

Hắn sẽ thế nào?

Hắn sẽ gϊếŧ nam nhân của nàng mặt nàng gϊếŧ nàng, đó...Hắn thể gϊếŧ nàng thật ? Nàng sự việc đáng c.h.ế.t , nhưng lòng vẫn luôn lo lắng và tưởng niệm. Hắn thực sự, thể ?

Thời gian Tiêu Duệ im lặng lâu, Thôi Tiến Trung khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: "Vương gia?"

Tiêu Duệ ngẩng đầu, thẳng hai mắt Thôi Tiến Trung, hỏi: "Ngươi , Dư thị và Trần Chiêu chạy trốn là vì nguyên nhân gì?"

Vấn đề lão dám trả lời chứ. Thôi Tiến Trung biến sắc, định quỳ xuống.

"Ngươi ." Tiêu Duệ dừng động tác của .

Lòng Thôi Tiến Trung khó xử chết, lão thật trả lời thế nào. Đương nhiên lão lời dễ chút, nhưng nếu xong, cuối cùng đánh mặt*, lẽ nào Vương gia cũng sẽ xử phạt cơn nóng giận ?

*đánh mặt: ý là cứ chắc chắn rằng một chuyện sẽ thế , nhưng cuối cùng là ngược .

"Nô, nô tài ." Hắn dám , "Nô tài thật! Nô tài chỉ là một hạ nhân, dám phỏng đoán tâm tư của chủ tử."

Tiêu Duệ "À" một tiếng, phất tay với .

Thôi Tiến Trung vội vàng chạy ngoài kêu hai thị vệ tìm hiểu về tới, xong việc cũng chỉ dám ngoài cửa, trong.

Tiêu Duệ hỏi hai : "Thế nào, tìm cái gì?"

Một thị vệ : "Trần Chiêu quả thật là ở thành Kim Lăng, nhưng cũng chỉ mỗi một , cũng giống như bệnh, cũng thể mới hết xong."

Một thị vệ khác : "Thuộc hạ thăm dò thấy Dư chủ tử mang theo một đứa bé rời khỏi thành, chỉ là đó nơi nào thì tạm thời ."

"Đứa bé?" Tiêu Duệ khỏi cất cao giọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thị vệ vội : "Là một đứa bé tầm bảy tám tuổi. Ông đứa bé bất hạnh chết, lẽ Dư chủ tử thấy đứa bé đáng thương nên thu dưỡng nó."

Tiêu Duệ gật đầu, khỏi cảm thấy nghĩ nhiều. Coi như Dư Lộ theo khác thật thì cũng mới gần hai tháng, cũng khả năng sinh một đứa bé.

Loading...