Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:46:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc Tiêu Duệ nhất ngay lúc căn phòng lúc nãy kéo nữ nhân đáng c.h.ế.t ngoài, bóp cổ nàng thật chặt hỏi nàng rốt cuộc nàng nghĩ cái gì, sợ c.h.ế.t thật mà dám như .

, thậm chí khi nàng trốn khỏi Trần Chiêu, cũng tức giận đến nữa, tuy nàng chết.

mà, nàng cũng phản bội .

Có lẽ đây là lý do tha thứ cho nàng !

"Nhà ngươi phòng trống , thu dọn một gian cho ở." Hắn Tưởng Nhị Nữu thản nhiên .

Nhà ba cô nương nên phòng cũng nhiều, nhưng Tưởng Nhị Nữu còn kịp cự tuyệt thì Tiêu Duệ đặt một nén bạc lên bàn. Hai mắt Tưởng Nhị Nữu lập tức sáng lên, vội vàng cầm nén bạc lên cắn một cái, đó cứ gật đầu liên tục.

"Có , đại gia ngài yên tâm, lập tức dọn phòng cho ngài ngay đây." Bà cẩn thận nhét nén bạc trong áo, dậy định dọn phòng, nhưng mấy thị vệ còn đang ngoài cửa viện, xoay đầu : "Đại gia, nhà nhiều phòng trống như , đủ cho mấy tùy tùng của ngươi ở ."

Tiêu Duệ bên ngoài, : "Không , một gian cho ở là ."

Mẹ Tưởng Nhị Nữu gật đầu chạy phòng, lâu liền ha hả tới, : "Đại gia, thu dọn xong, ngài đến xem một cái ?"

Tiêu Duệ lắc đầu, : "Không cần. Đi chút thức ăn mang lên đây, nhiều chút." Nói xong, đặt một nén bạc nữa lên bàn, "Đây là tiền cơm mấy ngày kế tiếp."

Mẹ Tưởng Nhị Nữu vui như mở cờ trong bụng, cầm nén bạc lên, cũng cắn nữa mà nhiệt tình hỏi Tiêu Duệ: "Ta đại gia, ngài cũng trúng Lục nương tử ? Ta với ngài chứ, tuy Lục nương tử đen chút, nhưng chỉ cần dưỡng thật liền thể trắng , thì thành một đại mỹ nhân đấy! Nếu ngài dự định đó thật, ngài yên tâm, giao cho , đến giúp ngài đến cho."

Tiêu Duệ bà, ha ha, lộ hàm răng trắng lạnh, "...Đi cơm !"

Đang yên đang lành, dọa như chứ. Mẹ Tưởng Nhị Nữu sợ run một cái, chạy phòng bếp.

Ở nhà nông cũng cơm nước gì ngon. Mẹ Tưởng Nhị Nữu cầm bạc, lấy hết thịt ướp cá ướp dành cho năm mới , nhưng tay nghề ngon lắm, đừng Tiêu Duệ, đến cả bọn thị vệ đói đến bụng sôi cồn cào cũng ăn nhiều.

Ăn trưa xong, vẫn thấy phân phó từ Tiêu Duệ, cả gan qua xin chỉ thị: "Gia, giờ chúng về ?"

Tiêu Duệ : "Ngươi ở với , kêu mấy khác về khách sạn , chờ ở đó."

Đây là ý gì? Vương gia lưu , vì ? Là vì cảm thấy Lục nương tử là Dư chủ tử chạy trốn đó ? Nếu thì tại tìm, tìm liền mang về hơn ?

chỗ , Vương gia quen ?

Tuy trong lòng thị vệ nhiều nghi vấn, nhưng Vương gia quyết định, nào dám hỏi nhiều, đành chạy kêu mấy khác về.

Bên khách sạn, Thôi Tiến Trung tin Vương gia về liền nóng nảy, quở trách thị vệ: "Sao để Vương gia ở nơi đó gì? Đó là địa phương nào chứ, ăn mặc ở, Vương gia thể chịu ? Bên chỉ cái thị vệ, cả hầu cũng , các ngươi đúng là...đúng thật là..."

Thị vệ cũng nguyện nhiều, đáp : "Vương gia quyết định, chúng dám . Nếu Thôi công công dám thì trực tiếp đến đấy , chúng chỉ phương hướng cho ngươi, ngăn ngươi ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-117.html.]

Thôi Tiến Trung nghẹn lời, thêm gì nữa. việc để Vương gia ở một nơi nghèo khổ như việc một hạ nhân nên . Cho dù tìm Dư chủ tử thật , bên cạnh Vương gia thể phục vụ .

Minh Nguyệt bên cạnh , vội vàng : "Xem Vương gia tìm Dư chủ tử , chỉ là chuyện gì. Thị vệ đại ca, ngài thể một chút ?"

Không thị vệ , ngay cả cũng thấy mơ hồ, "Trong thôn đúng là tìm một giống , nhưng Vương gia kêu đến gặp, nên chúng cũng đó Dư chủ tử ."

Cái ...Minh Nguyệt và Thôi Tiến Trung liếc , cũng .

Vẫn là Minh Nguyệt, nghĩ đến cảnh của , quyết định , "Thôi công công, bên cạnh Vương gia thể hạ nhân, thế , qua hầu hạ Vương gia. Nếu đúng là tìm Dư chủ tử , bên cạnh Dư chủ tử cũng cần hầu, nếu cần gì thì còn thể giúp . Dù , và Dư chủ tử giống , đều là nữ nhân."

Mấy thị vệ chịu đưa , Thôi Tiến Trung cũng yên tâm về Tiêu Duệ, cuối cùng tìm một chiếc xe ngựa với Minh Nguyệt đến Đào Hoa Thôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng gia ăn trưa xong, Tưởng Ngọc Mai liền lên chạy.

Tưởng đại tẩu bất đắc dĩ gọi con gái : "Ngọc Mai, rửa chén . Ca ca con còn sách, con cứ để ca ca việc còn con thì lười biếng thế?"

Tưởng Ngọc Đào đang dọn chén đũa, liền : "Nương, , con sách lâu, cũng cần gì đó để thả lỏng nữa."

Tưởng Ngọc Mai hì hì, : "Cám ơn đại ca, tối nay nếu Lục tỷ tỷ đồ ngon, cầm về cho ."

Tưởng đại tẩu thở dài, con trai, chống cái bụng tám tháng lên, "Được , để , con bên ngoài thư giãn ."

"Nương!" Tưởng Ngọc Đào lắc đầu phản đối, chỉ là kịp thì Tưởng Đại Sơn đỡ vợ dậy, với : "Nghe nương con , ngoài một lát, chén bát để cha rửa, sẽ để nương của ngươi mệt mỏi ."

Tưởng Ngọc Đào : "Chỉ rửa mấy cái chén thôi mà, cũng nặng nhọc gì. Thường ngày con chỉ sách, mấy việc nặng khác đều do cha hết, giờ cha đừng tranh với con chút chuyện nhỏ nữa."

Tưởng Đại Sơn con trai, đành đồng ý.

Tưởng đại tẩu Tưởng Ngọc Đào bưng chén đũa phòng bếp, bất đắc dĩ oán giận với chồng, "Chàng xem, nếu thể đổi tính của Ngọc Đào với Ngọc Mai cho thì bao."

Tưởng Đại Sơn ha hả, : "Đều đều ."

Tưởng đại tẩu trợn mắt, thấy sầu trong lòng, "Ngọc Đào tính như , cưới vợ kiểu gì nữa. Cũng thể cưới đanh đá , nếu đè con nó mất. Ôi, năm qua năm, Ngọc Đào cũng mười lăm , nên lo chuyện cưới hỏi."

Tưởng Đại Sơn : "Ngọc Đào của chúng là tú tài, mùa thu năm nay thi Hương, nếu trúng cử thì thành cử nhân . Đến lúc đó nàng còn buồn chuyện lấy con dâu , chỉ sợ mấy tiểu thư trong thành Kim Lăng đều nguyện ý gả cho Ngọc Đào thì ."

Tưởng đại tẩu tự hào về việc con trai thông minh hiểu chuyện, xong lời liền nở nụ .

Tưởng Ngọc Đào rửa chén bát xong liền về phòng, sách đến lúc trời tối hẳn, cha Tưởng Đại Sơn bắt đầu cơm tối, mới đặt sách xuống ngoài.

"Nương, trời tối , con gọi Ngọc Mai trở về." Hắn với Tưởng đại tẩu đang ở trong phòng.

Loading...