Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:46:29
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Làm cả ngày, Dư Lộ lãng phí bao nhiêu là bột mì và trứng gà, may là cuối cùng cũng thành công.

Nhìn sắc trời cũng tối xuống, Dư Lộ dùng nốt chút bột còn , thêm chút hành lá, tráng mấy miếng trứng chiên, lấy hai cái cho Tưởng Ngọc Mai, lấy thêm ít bánh trứng cuộn chia cho nàng .

Buổi sáng Tưởng Ngọc Mai lấy một ít về ăn nên lúc chỉ cầm trứng chiên, chịu lấy bánh trứng cuộn.

"Lục tỷ tỷ tàng tư mà dạy cách bánh giúp cũng thể trổ tài một phen, còn nhận đồ của tỷ chứ. Tỷ giữ , còn mang lên trấn bán lấy tiền nữa chứ." Nàng nhất định chịu lấy.

Dư Lộ : "Món để lâu , nếu để lâu thì bánh sẽ hết giòn, mùi vị cũng dở nhiều. Hôm nay chỉ là thử nghiệm mà thôi, cũng ý bán . Nếu cầm, và Vân Hạo cũng ăn hết . Mau cầm , lát nữa cũng kêu Vân Hạo mang sang cho hàng xóm nữa."

Ở nông thôn, bà con xa bằng láng giềng gần, quan hệ ở quê thật . Mấy nhà ở đây khi món ngon xong thường mang một ít qua cho nhà hàng xóm bên cạnh. Nếu cô đưa, khó tránh khỏi việc bàn tán lưng, dù hôm nay mùi thơm nức mũi như , ai mà chứ.

Tưởng Ngọc Mai còn đang từ chối, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Tưởng Ngọc Đào: "Ngọc Mai, nhà cơm tối xong , về ăn cơm ."

Tiếng cách gần, hình như là ở cửa bếp.

Tưởng Ngọc Mai đặt bánh trứng cuộn lên bàn, bưng trứng chiên chạy ngoài, "Đi thôi đại ca, đây là trứng chiên Lục tỷ tỷ , ngửi xem thơm ."

Dư Lộ tiếng ở bên ngoài, vội vàng cầm bánh trứng cuộn đuổi theo. Cũng bụng đến thế, cứ bắt cầm về mới , thật sự là do Tưởng gia giúp cô quá nhiều, báo đáp bằng việc lớn , mấy đồ nhỏ đều là chút tâm ý của cô.

Với , về nếu cô định gì thì cũng nhờ đến Tưởng gia, ngay cả việc bán bánh trứng cuộn cô cũng hợp tác với Tưởng gia, nếu , một nữ nhân trẻ tuổi như cô cái gì cũng bất tiện.

Hình như Tưởng Ngọc Mai sợ Dư Lộ nhét bánh cho nàng nên chờ đại ca trả lời, nàng bưng đĩa trứng chạy luôn. Dư Lộ thấy Tưởng Ngọc Đào còn trong sân liền đưa bánh trứng cuộn cho .

"Mau cầm ! Mẹ con chúng đến Đào Hoa Thôn, nhà các ngươi giúp chúng khá nhiều. Hôm nay chút món ngon cũng là nhờ Ngọc Mai giúp đỡ. Ngươi mang về cho cha ngươi ăn thử nữa, xem ngon ." Dư Lộ : "Ta cũng khẩu vị của trong trấn thế nào nữa, chịu bỏ tiền mua cái để ăn ."

Tưởng Ngọc Đào cầm lấy lập tức mà chằm chằm cổ tay trắng nõn của Dư Lộ một lát mới xuống mặt đất, : "Lục nương tử, lúc ngươi xuất giá thì việc nhà bao giờ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Dư Lộ nghĩ nhiều, thuận miệng : " , cho nên hôm nay khổ cho Ngọc Mai . Muội giúp nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-118.html.]

"Nói như , gia cảnh của Lục nương tử cũng kém đúng ?" Tưởng Ngọc Đào bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt thẳng Dư Lộ, thấy Dư Lộ gật đầu, liền hỏi: "Nếu thì khi nhà chồng Lục nương tử gặp khó khăn, Lục nương tử về nhà đẻ của để ở mà đến nơi xa xôi hẻo lánh ?"

Tưởng Ngọc Đào mặc trường bào màu xanh đậm, vóc gầy yếu hơn so với cùng trang lứa, nhưng khi hỏi lời , hai mắt chằm chằm, bỗng nhiên Dư Lộ cắn môi.

Cô thấy căng thẳng, vì cô , Tưởng Ngọc Đào đang nghi ngờ . Miễn cưỡng bình tĩnh , Dư Lộ như vô cùng đau lòng, cúi đầu xuống, "Ta cũng về nhà đẻ lắm chứ. cha thì mất, tính chị dâu mạnh mẽ, ca ca còn cách nào, cũng thể khó ."

Đây lời thật, hai mắt Tưởng Ngọc Đào càng chăm chú hơn.

Tôn Vân Hạo đến kéo tay Dư Lộ, kêu một tiếng "Nương" ngẩng đầu Tưởng Ngọc Đào, "Tưởng đại ca, bắt nạt chứ. Mỗi nhắc đến chuyện đều đau lòng. Huynh là !"

Giọng đứa bé cao vυ"t tai Tưởng Ngọc Đào run rẩy.

Hắn đang trả lời thế nào, Dư Lộ vội vàng kéo Tôn Vân Hạo về phía , áy náy : "Xin , Vân Hạo tuổi nhỏ nên hiểu chuyện, Tưởng tiểu ca đừng so đo với nó, sẽ rõ với nó ."

Tưởng Ngọc Đào lo lắng, sợ giọng của Tôn Vân Hạo quá lớn khác đến. Đến lúc đó, việc ở chỗ một với Lục nương tử sẽ hiểu nhầm mất. Vậy sẽ khác với mong ban đầu của .

Hắn bộ dạng áy náy của Dư Lộ giống giả bộ, vẻ mặt tức giận của Tôn Vân Hạo, thi lễ qua loa một cái liền xoay rời .

Dư Lộ cũng gọi nữa, bàn tay bưng đĩa bánh trứng cuộn mềm . Cũng may hình như Tôn Vân Hạo sợ, kìm mà dùng lực khi kéo tay cô cô thấy đau, cô mới phục hồi tinh thần .

"Nương." Tôn Vân Hạo dám gọi là Trần tỷ tỷ nữa, dù nhỏ cũng gọi là nương.

Tưởng Ngọc Đào cũng ác ý gì. Nếu là , cũng sẽ qua đây hỏi. Nếu trực tiếp , đừng ngoài, chắc chắn Tưởng Đại Sơn là đầu tiên cho cô ở Đào Hoa Thôn.

Dư Lộ suy nghĩ, cũng lo lắng nữa. Cô cúi đầu Tôn Vân Hạo, siết c.h.ặ.t t.a.y , nhỏ giọng : "Đừng sợ, . Lúc nãy . Sau , nếu nào hoài nghi, cứ như hôm nay là ."

Tôn Vân Hạo bối rối, mím môi một cái gật đầu.

Dư Lộ về nhà, đặt đĩa bánh trong tay xuống, đưa bánh dư còn cho Tôn Vân Hạo, kêu nhóc đưa đến cho hàng xóm nhà phía Đông . Đợi trở về đặt một phần khác lên đĩa, kêu đưa cho nhà Tiết Xảo Nhi ở phía Tây.

Loading...