Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:46:34
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện ...Thôi Tiến Trung bỗng suy nghĩ thà chờ ở khách sạn thì hơn.
"Nô tài ngu dốt." Lão cúi đầu : "Nô tài ý của Dư chủ tử."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Duệ khẽ hừ, hai mắt chằm chằm phía . Tôn Vân Hạo mang bánh trứng gà đến cho nhà Tiết Xảo Nhi, lúc Dư Lộ đang kéo nhóc nhà đóng cửa , Tiêu Duệ thấy gì nữa.
Ở trong Vương phủ sống an nhàn sung sướиɠ, ở đây thì chuyện gì cũng tự , Tiêu Duệ thấy, do Dư Lộ ăn khổ bao giờ, chứ nếu ăn khổ , nàng tất nhiên sẽ cuộc sống nào hơn.
Nói chừng, đến lúc đó nàng đến xin về Vương phủ với .
Nếu , sẽ nữa. Hắn sẽ chờ ở đây thêm mười ngày, cũng tiện cho việc bộ dạng chật vật của nàng hơn. Nhìn xem nàng lo sợ thế nào, xem khi nàng bất lực , lúc thấy sẽ lóc, cầu mang nàng !
Đang định đầu rời , Tiêu Duệ thấy cửa nhà Tiết Xảo Nhi mở , Tiết Tam Trụ lén lút chạy đến nhà Dư Lộ. Thấy xung quanh ai, gã vịn tường đất để leo lên, chỉ để lộ cái đầu ngó trong, cũng trực tiếp nhảy vô.
Thôi Tiến Trung cũng thấy. Lão lập tức há miệng thật to, trong lòng cũng lo lắng. Tiểu tử đáng chết, may là nhảy , nếu ...Lão chắc Vương gia sẽ cho tên sống đến ngày mai nữa.
"Vương gia." Lão thấp giọng hỏi: "Có cần nô tài qua bắt tên tiểu tử ạ?"
Tiêu Duệ chằm chằm bóng lưng của Tiết Tam Trụ, lạnh : "Tạm thời cần. Trước gì cũng trừng trị nó. Ngươi về kêu đến, buổi tối trông giữ khu nhà của Dư thị."
Đây là định âm thầm che chở cho Dư chủ tử?
Thôi Tiến Trung vội vàng gật đầu, xoay rời .
Tiêu Duệ vẫn đang . Rốt cuộc Tiết Tam Trụ dám nhảy vô, nhưng lâu Tiết Xảo Nhi , thấy ca ca đang chuyện liền đến túm xuống. Hai lôi lôi kéo kéo trở về nhà.
Đợi thị vệ đến, Tiêu Duệ dặn dò một tiếng trở về nhà Tưởng Nhị Nữu.
Nhà Tưởng Nhị Nữu cũng lớn lắm, nhưng ai bảo quý nhân cho nhiều tiền chứ. Ba đứa con gái đều kéo đến phòng cha ở, may là cũng dành hai cái giường.
Một cái đương nhiên là dành cho Tiêu Duệ, một cái khác thì nên cho ai. Thị vệ ở ngoài canh phòng của Dư Lộ, cũng thể để Thôi Tiến Trung và Minh Nguyệt ngủ chung . Cuối cùng vẫn là Minh Nguyệt thức thời, đặt chăn đệm đất cho , còn giường để cho Thôi Tiến Trung.
Buổi tối, khi Tiêu Duệ ngủ, Minh Nguyệt lôi kéo Thôi Tiến Trung ngoài, hỏi lão Tiêu Duệ mang Dư Lộ mà ở .
Mặt Thôi Tiến Trung đầy phiền muộn, "Việc . Không thì, Minh Nguyệt cô nương, ngươi hỏi Vương gia thử xem?"
Nếu nàng hỏi thì còn hỏi lão ?
Minh Nguyệt nhịn trợn mắt, : "Thôi , chúng cứ theo lời chủ tử là ."
Thôi Tiến Trung thầm nghĩ: Chứ nữa, chủ tử bảo gì, lão cái đó thôi.
Nghe nhà Tưởng Nhị Nữu ở thôn Đông khách quý. Khách quý giàu, cho nhà Tưởng Nhị Nữu ít tiền để mua rượu và thức ăn, mới mấy ngày ngắn ngủi, mặt ba chị em Tưởng Nhị Nữu hồng hào hơn hẳn. Chỉ là khách quý kì lạ, ban ngày thường khỏi cửa, đến lúc hoàng hôn mới dẫn theo một lão nô bên để dạo.
Có tò mò hỏi Tưởng Nhị Nữu vì .
Mẹ Tưởng Nhị Nữu híp mắt : "Khách quý thích phong cảnh lúc hoàng hôn của thôn. Đi tản bộ thời điểm giúp tâm trạng của khách quý hơn."
Có hỏi, khách quý tới Đào Hoa Thôn vì ngắm phong cảnh thôi ?
Mẹ Tưởng Nhị Nữu tri vô bất ngôn*, : "Ngắm phong cảnh chỉ là một thôi, còn nguyên nhân khác nữa cơ, đó là tìm một tiểu thϊếp dễ sinh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-120.html.]
*Tri vô bất ngôn: hết điều bạn mà giấu giếm gì.
Mục đích của khách quý tất cả những nhà con trai trong thôn đều thích, nhưng nhà con gái vui vẻ. Khách quý giàu như , gả con gái qua vợ bé, ăn ngon ngủ yên, nhân tiện còn nâng đỡ cho nhà đẻ . Đây là một mối khó gặp đó! Không mối hơn việc gả cho trong thôn bao nhiêu .
Tiết Xảo Nhi là cô nương tuổi tác thích hợp. Cha nàng cũng nghĩ, nếu thể gả Tiết Xảo Nhi cho khách quý , lấy bạc xong là thể mua con dâu cho Tiết Nhị Trụ Tiết Tam Trụ, chừng còn dùng hết nữa.
Tiết mẫu thương lượng việc với Tiết Xảo Nhi.
Tiết Xảo Nhi ý khác. Nàng còn mặt mày của khách quý là thế nào. Nếu là một ông già hói đầu bụng bự thì ? Sao nàng bằng lòng . Người nàng thích là thư sinh Tưởng Ngọc Đào cơ.
"Không . Nương, con ." Nàng : "Không đều tính hết , gả con cho Tưởng Ngọc Đào, lấy Tưởng Ngọc Mai vợ cho Tam ca. Sao nương còn cho Tưởng gia ?"
Tiết mẫu : "Tưởng Ngọc Đào cái gì ? Tay thể nâng vai thể gánh*. Thà theo khách quý nhà Tưởng Nhị Nữu cho , ăn ngon mặc , con còn thể tìm hai nha xinh vợ cho hai ca ca con nữa." Nếu , tiền sính lễ thể tiết kiệm , Tiết mẫu thấy thông minh.
*Ý Tưởng Ngọc Đào việc gì.
Tiết Xảo Nhi hừ lạnh, : "Nương còn bình thường thương con nhất, bây giờ lắm, vì hai ca ca nên bán con ? Với , Tưởng Ngọc Đào chỗ nào chứ? Giờ là tú tài, về thi đậu Trạng Nguyên liền quan lớn. Khi đó con gái của nương thành vợ của quan lớn, hơn nhiều so với việc tiểu thϊếp của khách quý ?"
Tiết mẫu bất đắc dĩ : "Chuyện đó còn ! Con coi, bây giờ Tưởng gia vì cái bụng của Tưởng Ngọc Đào nên nghèo đến mức nào chứ. Đến việc sách Tưởng Ngọc Đào cũng , còn Trạng Nguyên! Hơn nữa, con đừng ích kỉ chứ. Mặc kệ Nhị ca Tam ca, tiền trong nhà cũng nhiều, cũng thể đều đồ cưới cho con . Chẳng lẽ Nhị ca Tam ca của con độc cả đời ?"
Tiết Xảo Nhi lời , : "Nương thực sự là hồ đồ. Cũng bởi vì giờ nhà nghèo nên chúng đưa tiền. Về con cơ hội vợ quan, Tam ca cũng cưới vợ, đây đúng là song hỉ còn gì."
"Vậy Nhị ca thì ?" Tiết Nhị Trụ đến gần, tức : "Hai các ngươi việc liền mặc kệ Nhị ca ?"
Tiết Xảo Nhi chỉ hướng Đông, : "Sao mặc kệ? Không bên còn một cái ?"
Tiết Nhị Trụ tức giận, "Đó là quả phụ, mới thèm cha nuôi của thằng nhóc đó !"
Tiết mẫu suy nghĩ một lát, hai mắt sáng lên, chỉ là bà kịp gì, Tiết Tam Trụ bu , "Nhị ca cần thì cần! Ta nguyện ý cha nuôi! Lục quả phụ n.g.ự.c ngực, m.ô.n.g mông, vóc dáng cũng hơn mấy nữ nhân trong thôn, trong tay cũng thiếu bạc. Ta thích nàng, cưới nàng vợ là ! Để tiểu nha đầu Tưởng Ngọc Mai cho Nhị ca !"
Tiết Xảo Nhi hừ một tiếng : "Gì mà hơn mấy nữ nhân trong thôn chứ? Lẽ nào hơn cả ?" Nàng thấy Tưởng Ngọc Đào nhà Dư Lộ mấy , cho nên nàng địch ý với Dư Lộ từ sớm.
Tiết Tam Trụ ha ha, chằm chằm n.g.ự.c một lát, càng xa hơn.
Tiết mẫu tức giận đến suýt nữa bốc khói đầu, cởi giày đánh đuổi ngoài.
Tiết Nhị Trụ sờ sờ đỉnh đầu, do dự. Hắn hỏi Tiết Xảo Nhi: "Tiểu , thấy Lục quả phụ ?"
Tiết Xảo Nhi quan tâm ca ca nào cưới Dư Lộ, chỉ cần nàng thể gả cho Tưởng Ngọc Đào, mấy chuyện khác nàng đều mặc kệ. Cho nên thuận miệng : "Tưởng Ngọc Mai cũng kém. Bộ dạng mượt mà, hai năm nảy nở, tất nhiên hơn Lục quả phụ ."
cũng chờ hai năm còn gì? Đến tuổi , con cái nhà khác đều chạy , mà vẫn còn độc thôn, còn hưởng mùi nữ nhân nữa!
Tiết Nhị Trụ để ý, thấy nếu Tam Trụ thì hẳn là Lục quả phụ . Nghĩ thế, thấy Dư Lộ đến giếng nước trong thôn để múc nước, cũng theo.
Đào Hoa Thôn chỉ một cái giếng, trong thôn cần nước đều qua đó để lấy. Đời Dư Lộ chỉ thấy trong TV, mấy lấy nước đều nhờ Tưởng Ngọc Mai lấy dùm. Cô cũng học một ít, giờ hết nước , cũng tiện kêu Tưởng Ngọc Mai nữa, liền tự gánh hai thùng nước dẫn Tôn Vân Hạo đến chỗ giếng nước.
Để lấy nước từ giếng cũng cần kỹ xảo. Chỉ là sức Dư Lộ yếu, cho nên kỹ xảo khi múc nước cũng quan trọng với cô cho lắm, lấy đầy một thùng thì còn sợ xách nổi chứ. Vậy nên khi thả gáo nước xuống, cô chỉ lấy một nửa liền vội vàng kéo lên.
Một như chỉ lấy một phần năm thùng nước. Cũng may, sức cô yếu nên chỉ cần lấy sáu , hai thùng nước liền đầy hơn nửa. Đây cũng là cực hạn của cô.
Lấy thứ ba, đột nhiên lấy gáo nước trong tay cô, một giọng của nam nhân vang lên, "Để giúp ngươi."