Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:46:56
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nương ?" Cử động của Dư Lộ khiến Tôn Vân Hạo giật .
Dư Lộ vội vàng xua tay, cho tiếp, thì cẩn thận nhớ . Mặc dù lúc nãy cô chỉ liếc qua, nhưng...lông mày nam tử chút kì quái, mà chiều cao của trông cũng quen thuộc. Nếu xóa đống ria mép lôi thôi , bộ xiêm y khác...Đó là Tiêu Duệ !
Tại Tiêu Duệ ở đây?
Hắn tới để bắt cô!
Sắc mặt Dư Lộ lập tức trắng bệch , lòng nào để nghĩ Tiêu Duệ tra tung tích của cô, lòng nào để nghĩ Tiêu Duệ cải trang, tìm Tưởng Nhị Nữu đến thiết kế cô. Lúc đầu óc cô đang trống rỗng, cách nào để suy nghĩ nữa. Ý niệm duy nhất bây giờ là trốn , mau trốn!
Cô đẩy nhanh tốc độ thu dọn hành lý. Dù phòng bếp và phòng khách đều còn dư ít dụng cụ chuẩn trong mấy ngày nay nhưng cô vẫn mặc kệ. Có phí bạc thì cũng mặc kệ, nghèo khổ chút thì cũng mặc kệ, còn đỡ hơn tóm ngay lúc !
Dư Lộ thậm chí cần nghĩ nhiều cũng kết cục của cô khi bắt . Rõ ràng cô là nữ chính, nam chính vẫn tìm cô ! Thiên hạ lớn như thế, TV, máy theo dõi, tại vẫn dễ dàng tìm như .
Dư Lộ cảm thấy ông trời đối xử với cô quá bất công. Cô từng nghĩ đến ngày sẽ bắt .
"Nương, chúng đang định rời ?" Thấy Dư Lộ chỉ thu thập hành lý qua loa liền kéo xông ngoài, Tôn Vân Hạo khỏi hỏi.
Dư Lộ vội vàng : " , chúng rời !"
Tôn Vân Hạo lắc lắc tay cô, phản đối: "Nương, nương đồng ý lập gia đình , giờ ? Với cả bây giờ đang là ban ngày, chúng cứ như cũng ! Lỡ khiến bọn họ tức giận bắt về thì ?"
Dư Lộ vốn cũng định tối mới rời , nhưng giờ Tiêu Duệ xuất hiện, cô dám chờ nữa. Đi lúc còn thoát , nếu chờ đến tối, ai còn tình huống nào khác phát sinh chứ.
Nếu Tiêu Duệ xuất hiện ở Đào Hoa Thôn, đương nhiên thể cứ mở to mắt cô lập gia đình như . Cho nên, chừng Tiêu Duệ tay .
"Không chờ , chúng ngay." Dư Lộ : "Mấy đồ khác ném thì ném, chúng chỉ mang tiền và đồ quan trọng thôi. Chúng giả vờ như ngoài tản bộ, đừng đầu ."
Có lẽ do vẻ mặt Dư Lộ quá đáng sợ, Tôn Vân Hạo cũng hỏi nguyên nhân nữa. Cậu gật đầu, vội vàng vén chăn lên cầm lấy một quyển sách, lấy phong thư kẹp bên trong đưa cho Dư Lộ.
"Đây là cái gì?" Dư Lộ khó hiểu.
"Hộ tịch." Tôn Vân Hạo : "Gia gia , nếu chúng rời nhà khác đều cần đến hộ tịch. Nếu hộ tịch sẽ bắt !"
Hộ...hộ tịch?
Tại cô ? Không đúng, lẽ cô , Trần Chiêu lấy giúp cô nhưng đưa cho cô? Để cô định trốn thì cũng chạy đến chỗ khác ?
Hơn nữa, hình như cô còn hộ khẩu!
Đào Hoa Thôn là nơi hẻo lánh, cô cũng chỉ mới đến, cũng thấy nha huyện quản chỗ đến điều tra, nhưng nếu ở thật, sẽ cần đến thứ ?
cô !
Nghĩa là thể chạy cũng thể ở !
Nếu cảm giác của Dư Lộ lúc Tiêu Duệ tìm tới là lạnh thấu xương thì bây giờ là c.h.ế.t lặng còn cảm giác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-128.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn Vân Hạo cũng nhận gì đúng, nhỏ giọng : "Lục tỷ tỷ, dĩ nhiên tỷ hộ tịch ?"
Dư Lộ nở nụ còn khó coi hơn , cầm lấy phong thư mở , cũng may bên trong hai bản hộ tịch. Một bản là của cụ Tôn, một bản khác là của Tôn Vân Hạo. Dư Lộ nắm phong thư thật chặt, nghĩ dấu hộ tịch của cụ Tôn , nếu chuyện gì thì lấy của Tôn Vân Hạo để ứng phó.
Chỉ mong trời xanh phù hộ, giúp cô thể lừa !
Cất hộ tịch của cụ Tôn xong, Dư Lộ liền kéo Tôn Vân Hạo cửa. Ngoại trừ trân châu, bạc vụn và ít đồng tiền cụ Tôn để , mấy đồ khác hai đều cầm.
Có lẽ đều chạy đến nhà Tiết trưởng thôn hóng hớt nên khi ngoài hai đều gặp ai. Tôn Vân Hạo vốn định đến chào tạm biệt Tưởng Ngọc Mai nhưng Dư Lộ ý khác, giờ cô chỉ rời thật nhanh, thêm rắc rối nào nữa.
nghĩ đến cô khỏi cửa, Tưởng Ngọc Đào cũng bước khỏi nhà. Hắn dự định tìm Dư Lộ hỏi xem nàng nguyện ý . Nếu Dư Lộ nguyện ý, sẽ về nhà với cha tìm Tiết trưởng thôn.
Thấy Dư Lộ kéo Tôn Vân Hạo nhanh, Tưởng Ngọc Đào sửng sốt một lát lập tức đuổi theo. Thấy nàng thẳng hướng cửa thôn, Tưởng Ngọc Đào cũng chỉ theo phía xa, do dự, nên tiến lên .
Hắn , Lục nương tử quyết định rời .
Lục nương tử bất cẩn. Nếu quyết định như , ắt là nàng nghĩ đến hậu quả. Đã , ở chắc hơn việc rời , cả việc thể gả cho , chắc Lục nương tử cũng nguyện ý nữa.
Hắn chỉ theo từ xa, tiễn nàng đoạn đường. Nếu gặp thôn nhân thì cũng thể giúp nàng yểm hộ một phen.
Dư Lộ đang nghĩ, nhà Tưởng Nhị Nữu mà Tiêu Duệ ở tại đầu thôn, mà chắc là sẽ đến một , nên nếu ngang qua cửa nhà Tưởng Nhị Nữu thì sẽ nguy hiểm. Vậy nên cô đường nhà, nhưng nghĩ đến nhà xí của nhà Tưởng Nhị Nữu xây ở nhà. Lúc cô kéo Tôn Vân Hạo qua cũng là lúc Minh Nguyệt bước từ nhà xí, đúng lúc thấy bóng lưng cô.
Minh Nguyệt chằm chằm một lát, lập tức đuổi theo la lên: "Người đằng , các ngươi !"
Giọng vô cùng quen tai, nghĩ đến Tiêu Duệ, Dư Lộ dám đầu , kéo Tôn Vân Hạo bỏ chạy.
Minh Nguyệt thấy đuổi kịp, buộc hét lên: "Nếu ngươi vẫn , liền gọi tới. Ta mà gọi xong là ngươi càng đó!"
Dư Lộ đành dừng chân .
Minh Nguyệt bước nhanh đuổi theo. Dư Lộ đầu , nàng ngẩn mới : "Dư chủ tử, quả nhiên là ngài, suýt chút nữa thì tưởng lầm chứ."
Dư Lộ trầm mặt, gì hết, chỉ là càng kéo Tôn Vân Hạo chặt hơn ít.
Minh Nguyệt khuyên: "Dư chủ tử, Vương gia đặc biệt tới đón ngài, ngài cùng Vương gia trở về ."
Dư Lộ : "Vị cô nương , ngươi đang gì thế, cái gì mà chủ tử với Vương gia chứ, dân phụ hiểu. Nếu chuyện gì thì dân phụ đây. Dân phụ đang bận."
Minh Nguyệt vội kéo tay Dư Lộ , : "Dư chủ tử, tuy giờ ngài gầy nhiều, khuôn mặt cũng đen hơn, nhưng mắt nô tỳ mù, nô tỳ vẫn nhận ngài."
Dư Lộ giãy dụa, phía Minh Nguyệt thản nhiên : "Vậy ngươi thế nào? Nếu trở về thì ngươi sẽ kêu gọi Vương gia ? Ta và ngươi ngày xưa oán, ngày nay thù, ngươi hại như chứ?! Làm như thấy , thả rời , sẽ cảm ơn ngươi suốt đời. Hơn nữa nếu thì càng lợi cho cô nương nhà ngươi, ?"
Dù bây giờ Minh Nguyệt đang theo bên Tiêu Duệ nhưng theo cốt truyện thì bây giờ hai gì cả. Nếu , chắc lúc Minh Nguyệt che chở cho cô nương nhà mới đúng.
Quả nhiên Minh Nguyệt chút do dự, lúc Dư Lộ nghĩ nàng sắp đồng ý thì thấy nàng lắc đầu kiên định.
" , ngài mà thì đúng là lợi cho cô nương nhà ." Nàng : " nếu ngài ở , lẽ sẽ càng lợi cho nô tỳ hơn. Dư chủ tử, nô tỳ đến chỗ ngài hầu hạ , nô tỳ dám thề với trời, nhất định sẽ hai lòng với ngài."