Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:46:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là chứ, nữ chính đang quy thuận cô ?

Cô kích hoạt hào quang của Mary Sue* hồi nào ?

*Mary Sue: một nhân vật nữ ảo tưởng vạn năng, gặp thích hoa gặp hoa nở.

Dư Lộ thả tay Tôn Vân Hạo , nắm chặt hai tay Minh Nguyệt, hỏi: "Vì chứ?"

Minh Nguyệt vui vẻ trong lòng, đang định trả lời, bỗng thấy "cộp" một tiếng, ngã về phía Dư Lộ. Dư Lộ đỡ nàng, chậm rãi đặt nàng xuống đất, vỗ vỗ hai má nàng, thấy nàng hôn mê mới thở dài dậy.

"Tưởng tiểu ca, cảm ơn ngươi." Cô chân thành cảm ơn với Tưởng Ngọc Đào.

Trong tay Tưởng Ngọc Đào còn cầm khúc gỗ, vội vàng vứt qua một bên, lắp bắp : "Ngươi, ngươi nhanh , đừng...đừng nán nữa!"

Dư Lộ gật đầu kéo Tôn Vân Hạo chạy . Mới hai nước, cô vội vàng đầu với Tưởng Ngọc Đào: "Ngươi cũng mau rời . Để nàng ở đây , bên nếu thấy nàng thì sẽ tìm. Ngươi nhanh lên, đừng để là ngươi ."

Tưởng Ngọc Đào phận của Dư Lộ và vị khách quý nhà Tưởng Nhị Nữu, đương nhiên chuyện nhỏ, gật đầu xong, Dư Lộ còn kịp gì, chạy vụt .

Dư Lộ và Tôn Vân Hạo cũng chạy nhanh hơn. Trong lòng Tôn Vân Hạo nhiều nghi vấn, nhưng lúc lúc chuyện nên vẫn luôn nhịn hỏi.

Minh Nguyệt hôn mê, chỉ sợ khi Tiêu Duệ phát hiện, điều đầu tiên là đến kiểm tra chỗ cô ở. Nếu thấy cô biến mất thì chắc chắn sẽ cho đuổi theo. Dư Lộ dẫn Tôn Vân Hạo chạy đến đầu đường, nhưng dám chạy lên đường lớn. Như quá nguy hiểm, bọn họ chỉ hai cái chân, nhưng Tiêu Duệ cả ngựa, căn bản là nhanh hơn .

"Vân Hạo, chúng chạy rừng cây !" Dư Lộ đề nghị.

Tuy Tôn Vân Hạo còn nhỏ tuổi nhưng thông minh. Lúc cũng sợ, lập tức gật đầu.

Hai chạy rừng cây, cũng để ý xem đây là nơi nào. trong rừng như điểm cuối , càng chạy càng sâu, một lát, Dư Lộ dám chạy tiếp.

Nếu cẩn thận mê trận thì phiền toái. Cô đành dừng lấy chút bánh trứng gà cho Tôn Vân Hạo ăn. Chút đồ chỉ đủ no cho hai trong một bữa mà thôi.

Trong rừng cây bẫy do thợ săn đặt , nhưng đông, cành cây trơ trụi, tìm bụi cây rậm rạp. Hai tìm hồi lâu mới tìm một sơn động nhỏ đủ để trốn tạm thời.

Vừa trốn chính là trốn từ lúc giữa trưa đến đêm tối.

Không trong thôn giờ thế nào, nhưng hai ở trong thì gì cả. Không tin của trong thôn, cũng truy binh do Tiêu Duệ dẫn đến. Dư Lộ chỉ mong cho rằng cô chạy hướng đường lớn nên đuổi theo nhầm đường.

Mà lúc , ở Đào Hoa Thôn, dù thôn dân tức giận vì Dư Lộ đùa bỡn thì cũng dám lộ , bởi vì còn tức hơn so với bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-129.html.]

Người đương nhiên là Tiêu Duệ. Vì khi Minh Nguyệt tỉnh chuyện Dư Lộ bỏ trốn nên Thôi Tiến Trung về thành mang tất cả thị vệ đến, cùng đương nhiên còn Tiêu Dật.

Có Tiêu Dật lơ đãng trào phúng, bộ nam tử cầu hôn Dư Lộ lúc trưa, bất kể là chủ động nhờ đều Tiêu Duệ kéo ngoài đánh, ngay cả Tưởng Ngọc Đào cũng tránh .

thấy giờ trời tối mà vẫn bắt Dư Lộ, liền đoán Dư Lộ còn ở trong thôn thì hẳn là ở khu vực quanh thôn.

"Các ngươi nghĩ cho kĩ xem xung quanh đây chỗ nào để trốn , hoặc là, nào trong các ngươi dấu hai đó ." Tiêu Duệ lạnh lùng mấy nam tử trong thôn đánh đến bò dậy nổi, : "Nếu nghĩ , nếu tìm , các ngươi..."

"Còn phí lời gì, trực tiếp đánh c.h.ế.t hai cái !" Tiêu Dật bỗng cắt lời Tiêu Duệ, "Đánh c.h.ế.t hai cái , đó hỏi tiếp, chết, đương nhiên sẽ . Người đến, đánh hai cái yếu nhất !"

Người gã chỉ đúng là Tưởng Ngọc Đào.

"Ca--" Tưởng Ngọc Mai nhịn hét lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thị vệ lệnh cầm gậy tiến lên, Tiêu Duệ cũng ngăn cản.

Tưởng Ngọc Đào nắm c.h.ặ.t t.a.y , nhắm mắt, Lục nương tử, chỉ thể xin .

"Gần đường lớn ở cửa thôn một rừng cây, nếu mấy chỗ khác đều thấy, lẽ Lục nương tử trốn đấy." Hắn thấp giọng : "Trong rừng dã thú, bình thường dám , chắc Lục nương tử nên chạy đấy."

Thật tìm trong rừng cây , thị vệ lắc đầu với Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ cũng tin tưởng Đào Hoa Thôn hơn. Hắn lạnh, ở Đào Hoa Thôn Dư Lộ ai trợ giúp. Hắn chỉ Tưởng Ngọc Đào và Tưởng Ngọc Mai, : "Người tới, bắt hai cùng mang đến rừng cây tìm!"

Ba khắc* , Dư Lộ đánh thức vì thấy tiếng kêu .

*Một khắc = 15 phút.

"Lục tỷ tỷ -- Tiểu Vân Hạo -- Lục tỷ tỷ, tỷ mau đây !"

"Lục tỷ tỷ, van cầu tỷ...Nếu tỷ còn , và đại ca đều chết...Lục tỷ tỷ..." Là tiếng của Tưởng Ngọc Mai.

Dư Lộ lập tức hoảng sợ dậy, đó cô thấy giọng Tiêu Duệ, lạnh băng như tiếng của sứ giả từ địa ngục, : "Lại kêu, kêu thêm ba tiếng. Nếu nàng vẫn xuất hiện, mỗi ba tiếng kêu, liền chặt một ngón tay của ca ca ngươi, tay ."

Tay ! Đây là tay để chữ!

Tưởng Ngọc Mai lập tức thét chói tai hơn: "Lục tỷ tỷ -- Lục tỷ tỷ -- ngươi mau đây !"

Loading...