Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:47:13
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Duệ lười trả lời, chỉ ném cho Dư Lộ ánh mắt "Đừng nhiều lời mau nhanh."
Dư Lộ đặt hai tay xuống mép giường, dấu vết di động ngoài một ít, nghĩ trình tự câu hỏi lúc nãy của Tiêu Duệ, bắt đầu trả lời từ vấn đề thứ nhất: "Tại thϊếp ..."
Nào ngờ cô mở miệng, Tiêu Duệ liền cắt lời cô: "Được , đừng ngoài một chuyến liền quên mất hình tượng của . Trước mặt gia ngươi vẫn giống như , đừng giả bộ như với gia!"
À, thích giả thì dùng thật .
Dù chuyện như cô cũng chịu . Nếu chút thiếu sót gì thì cũng dễ chấp nhận hơn, đỡ khỏi chạm râu hổ.
Dư Lộ tằng hắng một cái, : "Tại chạy trốn, lúc ở Vương phủ nguyên nhân cho gia , gia cần lặp nữa ?"
Nhìn ánh mắt cô, Tiêu Duệ ma xui quỷ khiến gật đầu.
Tuy đúng như lời Dư Lộ, sớm , Dư Lộ từng chính miệng với , vì thích nên mới chấp nhận . Lúc đầu cũng tin, đó Dư Lộ chạy trốn, lời Tạ thị Đào thị cũng càng chứng minh lời nàng là sự thật.
Dư Lộ cũng nhớ lúc thế nào. Bây giờ, để bảo bản và quan tâm, chỉ cần trợn mắt mò nữa thôi mà. Trước đây cô thể lừa Trần Chiêu, giờ đối mặt với Tiêu Duệ, chỉ là chuyện nhỏ.
"Gia từng ở Tầm Phương viện hỏi ..." Dư Lộ cũng một cách quá trực tiếp: "Trước đây từ chối gia, gia vô cùng tức giận hỏi vì , cũng , vì quá thích gia, thích thích, nên mới thể chấp nhận việc một trong những nữ nhân của gia."
Dư Lộ xong, đánh bạo ngẩng đầu Tiêu Duệ, trong đôi mắt tựa như cất chứa nhiều cảm tình thành lời.
" đó ngươi đáp ứng gia , ngươi ngươi nghĩ thông." Tiêu Duệ , chợt nhớ đến chuyện , "Ngươi sẽ cho gia một kinh hỉ. là ngươi cho kinh thật, nhưng mà hỉ."
Dư Lộ chột cúi đầu, : "Xin , lừa ngươi."
Tiêu Duệ trầm mặc gì.
" nếu thì sẽ cơ hội để chạy trốn. Không trốn , sẽ luôn gia với những nữ nhân khác. E rằng sáng sớm gia bước từ phòng Vương phi, trưa đến chỗ Xảo Tiên ăn cơm, tối đến Tầm Phương viện của ." Dư Lộ : "Có thể gia thấy đây là một chuyện bình thường, thậm chí khác cũng nghĩ như , nhưng mà , thấy khổ sở. Khổ sở đến..."
Dư Lộ vốn định khổ sở đến nuốt nổi cơm, nhưng nghĩ đến hình như lúc ăn đến béo, vội vàng ngậm miệng .
Nói đến đây, Tiêu Duệ vẫn mở miệng.
Dư Lộ đành kiên trì tiếp: "Ta khổ sở đến mức, nghĩ rằng nếu mà ở đấy tiếp thì sẽ nổi điên mất, cho nên, tìm Trần thị vệ..."
"Trần Chiêu?" Tiêu Duệ rốt cuộc mở miệng, nhưng là lạnh lùng gọi tên Trần Chiêu, "Sao nào, ngươi yêu , yêu đến mức sẽ nổi điên khi thấy cùng với nữ nhân khác, nhưng xoay liền tìm nam nhân khác cùng bỏ trốn?"
Nói đến bỏ trốn, Tiêu Duệ tức đến đánh một quyền lên tường.
Tường của nhà cũ là tường đất, đập như , tường liền khối bùn rơi xuống, bụi bay tứ tung trong phòng.
Nam nhân quả nhiên đều quan tâm đến việc . Dư Lộ hỏi ngược một câu, nếu ngươi quan tâm đến trinh tiết của nữ nhân như thế, con ngươi, ngươi ngẫm xem nữ nhân quan tâm trinh tiết của ngươi ?
Được , đây là cổ đại, Tiêu Duệ là Vương gia, cô, căn bản tư cách hỏi. Không chỉ cô, ngay cả Chính phi và trắc phi của Tiêu Duệ cũng tư cách.
"Không bỏ trốn!" Cô cất cao giọng, hết sức tức giận phản bác: "Không bỏ trốn, hề với Vương gia!"
Tiêu Duệ cô chằm chằm, đang chờ cô trả lời tiếp.
Dư Lộ : "Là nhân cơ hội uy hϊếp , nếu dẫn , sẽ khinh bạc ."
Trước đây lúc rời , cô và Trần Chiêu nhiều lắm cũng chỉ coi là lợi dụng lẫn . Sau đó cô khinh thường và căm hận với hành vi của Trần Chiêu, nhưng thể phủ nhận rằng, nếu Trần Chiêu, cô trốn . Dù bây giờ cô bắt , nhưng điểm thể phủ nhận .
Tiêu Duệ lạnh, tin .
Nhiều lời nhiều sai, Dư Lộ cũng dám nhắc chuyện , vội vàng đổi sang vấn đề kế tiếp, "Còn tại chạy trốn ở Kim Lăng, bởi vì phát hiện, Trần Chiêu tức giận về việc uy hϊếp , gϊếŧ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-134.html.]
Vẻ mặt Tiêu Duệ nghiêm túc hơn, "Hắn gϊếŧ ngươi?"
Lẽ nào Trần Chiêu vì thích Dư Lộ nên mới mang nàng ? Lại còn gϊếŧ nàng ?!
"Bằng chứng ?" Hắn hỏi.
Bằng chứng...Dư Lộ vội vàng đưa tay . Cô bằng chứng. Trước đó, lúc từ thuyền trốn , vì để chế tạo hiện trường giả, cô còn tự cắt tay nữa.
Trên mu bàn tay trắng nõn một dấu vết dài. Có lẽ vì dưỡng nên vết sẹo màu nâu đen, thoạt dữ tợn.
Tiêu Duệ bỗng bắt tay Dư Lộ .
"Vết thương là thế nào?" Giọng tự chủ mềm xuống, vết thương tay Dư Lộ, vẻ là đau lòng.
Dư Lộ , trong lòng cũng chút xúc động. , Tiêu Duệ và Trần Chiêu giống . Lại , lúc cô đến cùng ai cặn bã hơn, nhưng thể khẳng định, Trần Chiêu ý với cô, nhưng Tiêu Duệ, từ đầu đến giờ, từng gây tổn thương cho cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ đến Trần Chiêu, đáy lòng Dư Lộ còn ít chua chát, cô : "Đây là do tự cắt, vì lấy máu, vì tạo hiện trường giả như đến cướp để lừa Trần Chiêu."
Tiêu Duệ : "Ngươi biến mất thuyền?" Hắn thị vệ , "Lúc đó ngươi bằng cách nào?"
"Ta tự cắt tay lấy máu, đó băng bó qua loa , loạn căn phòng, để ít trân châu ngươi cho nhảy qua cửa sổ." Dư Lộ , giờ nhớ , thật lòng cô vẫn cảm thấy sợ.
Nhảy qua cửa sổ!
Bên ngoài cửa sổ là gì, là dòng nước lạnh băng. Tháng mười hai, nhảy dòng nước lạnh như , còn thương nữa!
Sắc mặt Tiêu Duệ biến đổi, Dư Lộ, thấy đau lòng đến . Nữ nhân nuôi dưỡng ở Tầm Phương viện, ăn nhất, dùng nhất, hạ nhân cũng nhất, nhưng ở ngoài chịu như !
Dư Lộ ngừng cố gắng, tiếp tục : "Lúc đó, còn tới kinh nguyệt nữa..."
Lời dứt, Tiêu Duệ bỗng đưa tay ôm cô thật chặt lòng.
Ngực ấm áp. Trong cái tháng cuối năm còn lạnh lẽo , dường như sự ấm áp ấm cả lòng Dư Lộ. đó, cô nghĩ đến nữ nhân đầy hậu trạch, nghĩ đến lời uy hϊếp với Tưởng Ngọc Đào trong rừng cây, sự ấm áp mới xuất hiện trong lòng lập tức biến mất.
Người nam nhân , cô thể động lòng .
Cho dù quãng đời còn của cô đều trói buộc ở cạnh thì cô cũng thể động lòng. , Minh Nguyệt, còn Minh Nguyệt nữa, nữ chính nguyên văn, giờ nàng đang ở đây.
Dư Lộ nghĩ , từ đầu đến cuối đều ôm .
Tiêu Duệ cũng để ý chuyện . Hắn ôm Dư Lộ thật chặt, thậm chí dù ngửi một mùi kì quái cô nhưng vẫn ôm chặt.
"Khổ cho ngươi." Hắn nhẹ giọng , sức lớn đến mức như hòa thể .
Dư Lộ chịu đau, hé răng.
Chạy trốn từ giữa trưa đến giờ, Dư Lộ chỉ ăn chút bánh trứng cuộn với Tôn Vân Hạo trong rừng cây. Giờ còn lâu như , cảnh báo nguy hiểm Tiêu Duệ giải trừ, Dư Lộ liền cảm thấy bụng càng ngày càng đói.
Tiêu Duệ thấy tiếng bụng kêu, rốt cuộc thả Dư Lộ , dậy ngoài phân phó mau cơm tối.
Nếu lấy lòng Tiêu Duệ, hẳn Dư Lộ một bữa cơm mới đúng. Tuy mùi vị ngon, nhưng ít nhất vẫn nuốt xuống , cũng coi như là tấm lòng thành của cô.
Thế nhưng cô tâm trạng .
Minh Nguyệt lấy thức ăn bọn họ mang đến từ nhà Tưởng Nhị Nữu, trực tiếp dùng phòng bếp bên . Trời muộn, cũng tài liệu gì , Minh Nguyệt đầu bếp giỏi nên chỉ ít món ăn đơn giản.
Tiêu Dật đến ăn cùng. Tôn Vân Hạo ăn ở phòng bếp với Minh Nguyệt. Trên bàn cơm ở phòng chính chỉ Dư Lộ và Tiêu Duệ.