Dư Lộ đói bụng thật, thấy  bàn  thịt heo  thịt gà, còn  trứng gà nữa. Mấy món ngon  từ lúc trốn khỏi thuyền cô đều   ăn. Giờ ,  cảm giác như lệ nóng doanh tròng* .
*Lệ nóng doanh tròng: nước mắt vui mừng.
Tiêu Duệ gắp cho cô một cái đùi gà,  đó  gắp một miếng thịt lớn, thấy cô còn  chằm chằm trứng gà,   buồn   đau lòng, kéo đĩa trứng gà đến  mặt cô.
"Ăn chậm thôi, đừng ăn nhanh quá,  tiêu hóa kịp." Hắn dặn dò Dư Lộ.
Chiếc đũa của Dư Lộ ngừng một lát,   hỏi xem bên Tôn Vân Hạo ăn thế nào, nhưng nghĩ đến còn  Minh Nguyệt ở, cô vẫn đừng chọc giận Tiêu Duệ thì hơn, nên tiếp tục gắp thức ăn.
Ăn bữa cơm phong phú như ,  ngoài dự đoán, Dư Lộ  no căng.  bây giờ cô  thấy cảm giác no  khó chịu mà  thấy vô cùng thoải mái.
Tiêu Duệ  kéo cô  ngoài tản bộ, "Ngươi ăn nhiều quá ,  ngoài  bộ để tiêu cơm ."
Dư Lộ xoa bụng     ngoài. Giờ cô  còn mặt mũi nào để gặp  Đào Hoa Thôn nữa. Nhìn ai cô cũng nghĩ đến Tưởng Ngọc Đào,    thế nào nữa.
Thân thể thư sinh yếu đuối, còn  đánh như ...
Ha ha...cô còn sợ  bất tri bất giác sa  sự dịu dàng của Tiêu Duệ, nghĩ đến mấy chuyện , nếu cô đắm chìm  đấy thật, cô  xứng  con  nữa.
"Ta  thể   ?" Cô hỏi ý của Tiêu Duệ.
Chân mày Tiêu Duệ  cau ,   vì Dư Lộ bác bỏ ý kiến của  mà là vì thái độ của Dư Lộ đối với . Vừa nãy khi  chuyện xong  cũng  tha thứ cho Dư Lộ , nhưng thái độ của Dư Lộ    khác với  .
Lúc Dư Lộ  trốn  là lúc  tức giận nhất. Lúc đó  nghĩ  khi bắt Dư Lộ   sẽ nghiêm phạt nàng thế nào.   , thời gian  ngừng trôi  mà Dư Lộ vẫn   tin tức, sự tức giận của  cũng  chuyển thành lo lắng.
Mà  nãy, lo lắng   biến thành đau lòng. Mặc dù  nữ nhân  tự trốn , còn dám uy hϊếp thị vệ của , nàng  chịu khổ ở bên ngoài thì cũng do tự  tự chịu, thậm chí nàng  chịu nhiều đau khổ hơn mới đúng.
  đến vết thương ,   nàng kể mấy việc khi chạy trốn,    nghĩ đến cái gì nữa,  bộ lòng  đều là sự đau lòng đối với nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-135.html.]
Hắn gật đầu, : "Có thể."
"Cảm ơn ngươi." Dư Lộ lập tức  cảm ơn.
Tiêu Duệ ôm lấy cô, hôn trán cô,  nắm cằm cô để cô và  đối diện, "Tiểu Lộ Nhi, ngươi   ?"
Dư Lộ vẫn  phản cảm với mấy hành động  mật của , nhưng  dám thể hiện  ngoài. Cô  bộ mờ mịt : "Sao là  chứ,     ."
Tiêu Duệ lắc đầu, chậm rãi : "Tiểu Lộ Nhi, ngươi đang sợ ."
Hắn dùng câu khẳng định, hơn nữa còn xưng là .
Dư Lộ nhất thời kinh sợ trong lòng, nhưng   nên  cái gì.
Tiêu Duệ  Dư Lộ, thấy rõ sự mờ mịt bàng hoàng của nàng lúc ,  thở dài : "Tiểu Lộ Nhi, đừng sợ gia. Gia...tha thứ cho ngươi." Nếu  gϊếŧ thì cũng chỉ gϊếŧ mỗi Trần Chiêu. Dư Lộ, nàng  chỉ là một nữ nhân ngốc, còn là một nữ nhân ngốc mà  thích, coi như hết .
Dư Lộ gật đầu, : "Ừ." Từ nay về ,  khi Minh Nguyệt triệt để thượng vị, cô vẫn  một... con rối  lời !
Buổi tối, đương nhiên Tiêu Duệ nghỉ ở chỗ Dư Lộ. Dư Lộ chuẩn   tâm lí , coi  như một con vịt miễn phí, cố gắng chịu đựng.   nghĩ rằng Tiêu Duệ căn bản   ý đυ.ng cô, tuy vẫn ôm cô trong n.g.ự.c ngủ một đêm, nhưng   chính nhân quân tử.
Đây quả thực  phù hợp với tính cách của Tiêu Duệ.
Chuyện như  với Dư Lộ   gì  .  sáng hôm  tỉnh dậy trong n.g.ự.c của một ,  đó còn  phản ứng sinh lí, tay còn đặt  n.g.ự.c cô, cái   chút  xong.
Dư Lộ tỉnh  ,  dám đẩy   đá   xa, buộc  rụt    thoát khỏi bàn tay .
Không nghĩ đến cô  động, Tiêu Duệ cũng lập tức tỉnh  ngay. Hắn mở mắt ngây  một lát mới  thấy Dư Lộ, tay thì nhéo hai cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dư Lộ nén nhục,  dám biểu lộ  mặt, đành  nhắm hai mắt .
Tiêu Duệ  với giọng tiếc nuối: "Nhỏ, nhỏ  nhiều!" Hồi nó lớn vẫn  sờ ,   trở về   nuôi Dư Lộ thật !