Tưởng Đại Sơn và Tưởng đại tẩu đều luống cuống. Phản ứng đầu tiên của hai là trả , nhưng Tưởng Ngọc Đào ở trong phòng thấy , lên tiếng kêu hai : "Không cần trả, đây là tấm lòng thành của quý nhân, chúng cứ nhận là ."
Tưởng Đại Sơn : " đây là tận hai trăm lượng lận!" Đây là quá nhiều !
Tưởng Ngọc Đào : "Hai trăm lượng với chúng là giá trời, nhưng với nàng mua một bộ y phục cũng đủ. Giữ , nếu con thể thi đậu quan, cơ hội con sẽ báo đáp nàng ." Người nghèo chí cũng nghèo, trách Dư Lộ, nhưng giờ trong nhà nghèo rớt mồng tơi, tiền thực sự thể trả.
Tưởng Đại Sơn còn nữa, Tưởng đại tẩu kéo . Con trai là sách, tầm cũng xa hơn. Sau nếu thể quan kinh thành thật, nếu Lục nương tử phiền phức thật, khi con trai thể giúp một phần sức lực.
Dư Lộ , cô dắt Tôn Vân Hạo ngoài, Tiết gia Tiết Xảo Nhi sát vách Tiết mẫu đẩy khỏi cửa.
Tiết Xảo Nhi còn chút căng thẳng, "Nương, quý nhân sẽ để ý con thật ? Quý nhân đến từ kinh thành, ở kinh thành hẳn sẽ nhiều cô gái xinh lắm đó?!"
Tiết mẫu khuôn mặt trắng mềm của con gái, thể lả lướt, nghĩ trong thôn mấy nữ hài tử xinh như con gái , sự tự tin trong lòng tăng vọt.
"Đương nhiên sẽ để ý. Dung mạo con dễ , ngay cái Lục nương tử đen thui và gầy như con khỉ mà quý nhân vẫn trúng , thể chướng mắt con chứ? Được , nhanh lên, đừng chần chờ gì nữa!" Bà , đẩy Tiết Xảo Nhi đến sát vách.
Tiết Xảo Nhi vốn cũng , nếu sẽ nghĩ gả cho Tưởng Ngọc Đào. Nghe , nàng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin mười phần đến.
Ở cửa thị vệ canh giữ, một xa lạ như Tiết Xảo Nhi khả năng . Tiết Xảo Nhi cũng thông minh, : "Ta gặp chủ tử các ngươi. Ta lời với , liên quan đến Lục nương tử!"
Nàng nhắc tới Dư Lộ, thị vệ dám tự ý quyết định, vội báo cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ chỉ trầm ngâm liền đồng ý cho nàng .
Tiết Xảo Nhi hít sâu một , dẫn theo váy sân. Đây là bộ y phục nhất của nàng, nàng chỉ mặc lúc năm mới, mặc xong liền cất . Hôm nay, vì gặp quý nhân, nàng đặc biệt lấy mặc.
Nàng viện liền thấy Thôi Tiến Trung. Hôm qua Thôi Tiến Trung cũng lướt qua Tiết Xảo Nhi từ xa xa, lúc thấy nàng, khỏi đưa tay che mắt . Nha đầu ngốc , dám tìm đến cửa, còn gặp Vương gia, đúng là c.h.ế.t mà.
Tiết Xảo Nhi cung kính với Thôi Tiến Trung, "Vị gia gia , ngài thể dẫn gặp chủ tử các ngài ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-138.html.]
Thôi Tiến Trung thấy nàng miệng ngọt, lòng khuyên nàng đừng , nhưng giờ nàng đang ở cửa, Vương gia cũng thấy , lão dám tự ý chủ. Lão đưa tay tư thế mời, dẫn Tiết Xảo Nhi phòng tự .
Tiết Xảo Nhi sớm khách quý ở nhà Tưởng Nhị Nữu, giờ là thứ hai nàng thấy. Hôm qua là đầu gặp, lúc đó Tiêu Duệ mặc đồ của cha Tưởng Nhị Nữu, nhà nông thì xiêm y nào chứ, lúc đó nàng căn bản chú ý lắm.
Hôm nay đến đây cũng vì phận của Tiêu Duệ. Đây là quyền cao chức trọng còn hơn cả Tưởng Ngọc Đào. Nam nhân như , dù thϊếp của cũng hơn trăm khi vợ của bình thường. Còn về tướng mạo, hôm qua nàng , nếu , nàng chỉ cần quan tâm phận là .
nghĩ rằng, đằng nàng nghĩ đến một câu thành ngữ, bồng tất sinh huy*, đây là Tưởng Ngọc Đào dạy nàng. Dù nam nhân đang trong một gian nhà cũ nát, nhưng chỉ cần một cái, nàng cảm giác như căn phòng liền sáng bừng lên.
*Bồng tất sinh huy: bồng = mây tre lá, tất = cành mận gai: đây là những vật liệu nhà của nghèo, vì "bồng tất" tức là "Nhà tranh vách lá" còn ý ám chỉ "Người nghèo hèn địa vị"; "Sinh huy" = phát sáng. Nghĩa của cả cụm: nhà nghèo vinh hạnh rạng rỡ khi đón khách quý đến thăm, tương đương với "Rồng đến nhà tôm."
Nàng Tiêu Duệ đến ngây dại, ngơ ngác quỳ xuống, mặt đỏ bừng lên, len lén liếc mắt đưa tình.
Mặt Tiêu Duệ tối sầm, lạnh lùng : "Ngươi chuyện gì của nàng."
Nghe giọng lạnh lùng , Tiết Xảo Nhi vội hồn , hỏi: "Dân nữ mới thấy Lục nương tử ngoài, hình như định đến nhà Tưởng Ngọc Đào. Ngài, thể ngài , nàng đắn. Ở chỗ , nàng thường lui tới mật thiết với Tưởng Ngọc Đào, Tưởng Ngọc Đào cũng đến xem nàng, giữa bọn họ chắc chắn gian tình! Nếu ngài tin, ngài thể tra hỏi, dân nữ tuyệt dám dối nửa lời!"
Nàng dứt lời, Thôi Tiến Trung liền bước nhanh phòng, "Vương gia, Dư chủ tử đến cửa."
"Nàng qua đây ?" Tiêu Duệ Tiết Xảo Nhi, đáy mắt sát ý hiện lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thôi Tiến Trung bất đắc dĩ : "Đã . Sau khi , nàng cũng tiến , dắt Tôn Vân Hạo ở cửa chính."
Tiêu Duệ lập tức lên.
Tiết Xảo Nhi vội hỏi Thôi Tiếng Trung: "Vị gia gia , nàng đến ? Chắc chắn là nàng dám đó! Nàng nên sợ, giờ còn đang nghĩ chạy trốn đấy."
Thôi Tiến Trung một câu đều .
Mà Tiết Xảo Nhi đang định đầu tranh công, ngờ Tiêu Duệ nhanh qua, một cước đá trúng nàng.