Tiêu Duệ liếc nàng một cái, hờ hững : "Ngươi   ?"
Hắn cũng   , Dư Lộ lập tức  dậy,  vẻ như thụ giáo: "Gia dạy ,   sai ."
Tiêu Duệ   để ý cô nữa, mặt đen lên ngựa.
Lời Dư Lộ cũng vô ích, Minh Nguyệt  dám  gì nữa, đành  kéo tay Tôn Vân Hạo lên xe ngựa phía .
Bởi vì   thời gian nên xe ngựa   nhanh. Sau khi lên xe Tiêu Duệ vẫn luôn đen mặt   lời nào, Dư Lộ cũng trầm mặc cúi đầu đờ . Không  lời nào cũng , cô   lời gì để  với Tiêu Duệ, cũng    chuyện với .
Tiêu Duệ thỉnh thoảng ngẩng đầu  cô, càng  bộ dạng  quan tâm  của cô càng khiến  buồn bực, nhưng   thể cứ hỏi trực tiếp  nên buộc  đè cơn tức xuống. Không khí trong xe ngựa đều là lạnh băng dọa .
Bởi vì thời gian  cửa  sớm,  cũng nhanh nên lúc đến thành Kim Lăng cũng  mới qua hơn nửa buổi trưa mà thôi.
Mọi  dự định  tìm tửu lâu ăn trưa .
Dư Lộ  chuẩn  tâm lí  sẽ trở thành một món "đồ chơi" xong nên dĩ nhiên  cố gắng  cho đạt mức ưu tú. Cô cung kính  theo Tiêu Duệ xuống xe, cung kính  tửu lâu với ,  cung kính rót rượu chia đồ ăn cho , hết sức hiền lành.
Đương nhiên, chỉ hiền lành mặt ngoài mà thôi.
Từ tối qua, Tiêu Dật  dám lộ diện  mặt Tiêu Duệ, chỉ là  Dư Lộ hiền lành như , gã  nhịn  chậc chậc hai tiếng.
Đương nhiên tiếng chậc chậc  của gã  hàm nghĩa, nhưng   vì   Dư Lộ đang giả vờ hiền lành mà là gã cho rằng, thì  Thất ca của gã thích kiểu nữ nhân giống như nha  . Chẳng lẽ  nàng  hầu hạ như  thì  lợi hơn so với  ngoài , nên mới  thể tha thứ nàng  một  chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-140.html.]
  xem vô ý,  trong cuộc như Tiêu Duệ    lòng. Một đường tích góp từng tí lửa giận, lúc  rốt cuộc bạo phát .
"Được !" Hắn đột nhiên gầm lên.
Dư Lộ còn đang cầm bầu rượu trong tay,   gầm một tiếng, cô lập tức  rơi bầu rượu xuống đất.
Mặt cô  biến sắc, chỉ là   ngoài ở đây nên cô chỉ cúi đầu,   gì. Thật  cô      sai chỗ nào,   cô còn   hơn so với lúc mới tới  ?
Không  nhảm, chỉ thành thật ngoan ngoãn  việc, đây   kiểu Tiêu Duệ thích ?
Cho nên,  đột nhiên phát hỏa,   vì cô ?!
Tiêu Dật còn căng thẳng hơn Dư Lộ. Lúc Tiêu Duệ gầm lên gã liền lập tức bật dậy, chỉ là  đó thấy Tiêu Duệ  chằm chằm Dư Lộ mới hiểu chuyện  liên quan đến gã.
Gã  xuống ,  ha hả: "Tiểu tẩu tử đừng  , mau  xuống ăn , Minh Nguyệt!" Gã  với Minh Nguyệt: "Còn  đấy  gì, mau  rót rượu chia đồ ăn !"
"Vâng." Minh Nguyệt vội vàng lên tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dư Lộ thấy  liền định  xuống, nào  còn  , Tiêu Duệ bỗng đưa tay kéo cô lên lầu .
Nơi bọn họ ăn là lầu hai, lầu ba là nơi để dừng chân. Tiêu Duệ kéo cô lên lầu, tiểu nhị trong tửu lâu đang định gọi , Thôi Tiến Trung vội vàng chạy đến ngăn cản.
Dư Lộ  kéo đến lầu ba. Tiêu Duệ tùy ý đá mở một gian phòng trống   đóng cửa , ép Dư Lộ lên ván cửa.
"Dư Lộ, ngươi đang cố ý đúng ?" Hắn đặt tay lên  Dư Lộ, thấp giọng hỏi: "Cố ý  như , cố ý khiến gia tức giận,  đúng  ?"