Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:00:17
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bị kéo vội vã lên lầu, hô hấp Dư Lộ dồn dập. Sau khi Tiêu Duệ hỏi , cô lập tức lắc đầu, thở gấp : "Không , hề . Gia, gia hỏi như chứ?"

"Không ?" Tiêu Duệ nhấn mạnh.

Dư Lộ vẫn còn mờ mịt, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Duệ thật sự , cô vội vàng lắc đắc nhỏ giọng : "Thật . Ta điều gì khiến gia hài lòng ? Gia cứ thẳng, sẽ đổi, bây giờ đổi ngay."

Tiêu Duệ đặt tay lên vai Dư Lộ, vô ý thức tăng thêm chút sức lực, "Gia kêu ngươi đổi, ngươi liền đổi?"

Dư Lộ gật mạnh đầu như gà mổ thóc: "Vâng, đúng . Chỉ cần gia liền đổi ngay."

Trong lòng Tiêu Duệ càng khó chịu hơn, "Ta ngươi đừng giống như bây giờ, ngươi cũng đổi?"

Đừng giống như bây giờ? Cô bây giờ như thế nào cơ? Là quá mức ôn nhu săn sóc, quá mức hiểu chuyện lời ? Không như thì thế nào?

Dư Lộ mờ mịt Tiêu Duệ, trong chốc lát thể hiểu ý của .

Tiêu Duệ cô, rốt cuộc nhịn nữa. Hắn đưa tay bế Dư Lộ lên.

Hành động đột nhiên của khiến Dư Lộ bối rối. Cô theo bản năng ôm cổ Tiêu Duệ, chỉ là nhớ phận nên kêu sợ hãi, giãy dụa, thậm chí đến lúc Tiêu Duệ đặt cô lên giường, đè cô xuống, cô vẫn phản kháng chút nào.

Chẳng qua, cô chịu nổi cảm giác khó chịu trong lòng, nhắm hai mắt .

Nhắm mắt , Tiêu Duệ liền thấy cảm giác khó chịu và của cô. Thế nhưng vẫn thể thấy sự cam lòng mặt cô, chỉ là cô cái gì cũng , hề gì, bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của cô khiến khác càng hạ thủ .

Tiêu Duệ lẳng lặng một lát nhưng Dư Lộ vẫn phản ứng gì. Hắn hạ quyết tâm, đưa tay cởi nút buộc áo Dư Lộ.

Lúc tay chạm đến áo Dư Lộ, cả cô run lên một cái, nhưng vẫn buộc nắm hai tay thật chặt, tùy ý Tiêu Duệ gì thì .

Tiêu Duệ tay cô, đôi lông mày nhíu chặt của cô, tiếp tục động tác lúc nãy. Hắn xem Dư Lộ định gượng chống đến lúc nào. Cởϊ áσ ngoài , bên trong là một bộ áo dài cổ tròn, cởi , là một cái yếm màu đỏ thêu đóa tịnh đế liên*.

Ngày thường Dư Lộ cũng trắng. Mặc dù thời gian chạy trốn khổ cực nhưng chút ảnh hưởng nào, vẫn tế bì nộn nhục*, trắng đến da cô như tỏa ánh sáng nhu hòa.

Vân Mộng Hạ Vũ

*Tế bì nộn nhục: dịch sát nghĩa là da mỏng thịt mềm, còn hiểu theo nghĩa nào thì Mễ cũng chắc nữa =u=.

Chiếc yếm đỏ sậm phụ trợ thêm cho làn da càng trắng hơn, trông vô cùng ngon miệng. Tiêu Duệ vốn ý đó, nhưng lúc nào, đột nhiên cảm thấy khô miệng khô lưỡi.

Bây giờ gần tháng hai . Tính từ lúc sơn trang nghỉ mát đến giờ cũng hơn nửa năm. Hơn nửa năm chạm nữ nhân, nếu chuyện , chỉ sợ đều cho rằng phương diện của vấn đề.

Trời còn lành lạnh. Làn da bỗng nhiên tiếp xúc với khí, Dư Lộ run lên, cảm thấy cả như nổi da gà. Cô đành giang hai tay lấy cái chăn.

Tiêu Duệ khống chế vươn tay, ngón trỏ nhẹ chạm xương quai xanh của Dư Lộ. Cảm giác thể cô bất an run rẩy, đưa tay xuống , bao trùm lên nụ tịnh đế liên bên .

Toàn Dư Lộ cứng đờ, động cũng dám động.

Năm ngón tay của Tiêu Duệ từ từ khép , nắm chặt, nhưng cũng nhẹ, chỉ giống như những động tác chậm trong phim ảnh, từng chút từng chút hành hạ Dư Lộ.

Có lẽ trời lạnh nên trong Dư Lộ chút dị dạng nào, chỉ cảm thấy nhục vì cử động của Tiêu Duệ. Cô bỗng nâng cằm lên, ngửa , bởi vì mũi cô chua xót, sắp chảy nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-141.html.]

Cô nhắm mắt nên lúc kỹ xảo của vụng về bao. Nhất cử nhất động của cô giống như một bàn tay tát thật mạnh lên mặt Tiêu Duệ, đánh thức ý niệm nên trong đầu , thẳng tâm tình bây giờ của cô cho .

Nàng vẫn là .

nàng liều mạng áp chế cảm giác trong lòng, đấu tranh với ý nguyện của bản , nên theo như . Vì cái gì, lẽ là vì Tôn Vân Hạo và Tưởng gia Đào Hoa Thôn, thể vì nàng nhận mệnh, dám phản kháng !

Cho nên, nàng đối với bất kì hy vọng nào...

Tiêu Duệ cảm thấy cơn lửa giận xen lẫn nỡ nhanh chóng xông lên não . Hắn như để hả giận. bức bách Dư Lộ cự tuyệt, tháo dây áo yếm ném xuống đất.

Dư Lộ khống chế bản run rẩy, mà hai tay theo bản năng ôm ngực, nhưng mới giơ tay lên một nửa, cô cố gắng nhịn xuống, hai tay rơi xuống giường.

Hai mắt Tiêu Duệ tối sầm , đưa tay kéo mạnh váy Dư Lộ xuống, bàn tay từ đầu gối chậm rãi lên... vô cùng thô lỗ...

Nước mắt Dư Lộ rốt cuộc rơi xuống.

Mặc dù cố gắng chịu đựng nhưng vẫn nhịn . Không tiếng động, chỉ là từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt tóc cô. từ đầu đến cuối, cô cũng cầu cái gì, cũng một câu kháng cự.

Hoàng quyền tối cao.

Nam tôn nữ ti.

Cô chuyển kiếp, chiếm một thể kiện khang, nhưng mất tự do, mất bản . Cô bây giờ chỉ là "đồ chơi" của Tiêu Duệ thôi ?!

, như mà còn khó chịu cái gì. Cô vốn nghĩ kĩ, coi như Tiêu Duệ tốn tiền chơi vịt là .

mà, vì , vì nhớ nhà như .

Nhớ đến nhà ở hiện đại.

Tiêu Duệ rốt cuộc chịu nổi, kéo cái chăn giữa giường trùm lên Dư Lộ, còn thì dậy nhanh bên ngoài.

Dư Lộ mở mắt nhưng Tiêu Duệ, nhỏ giọng : "Ta, ... Gia, gia thể tiếp tục."

Tiêu Duệ dừng bước , trầm mặc gì.

Hắn cầm thú.

Dư Lộ nhẫn nhục chịu đựng như , dù cũng một câu, còn bằng cự tuyệt giống , phản kháng với , liều lĩnh cãi với . Nếu , e rằng còn ý dùng sức mạnh.

bây giờ, thật thể tiếp tục nữa.

"Thu thập một chút, gọi đưa cơm tới." Hắn thản nhiên : "Ăn xong chúng gấp rút lên đường."

Dư Lộ nhẹ nhàng .

Sau khi cửa đóng, cô lau nước mắt bò dậy.

Loading...