Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:00:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dây yếm đứt, châm tuyến, cô mặc nên đành mặc gì. Cũng may giờ đông, bên ngoài áo dài là áo khoác, dù mặc cũng ai phát hiện. Bên là cái quần màu trắng, váy hư, chỉ cần kéo lên là mặc .

Chỉ hai mắt... Dư Lộ xuống gương đồng nhỏ trong phòng, cầm khăn lau nước mắt mặt. Hai mắt thì cách nào, chỉ chờ nó hết đỏ thôi, lẽ một lát nữa liền gì.

Sau khi thu thập xong, gõ cửa.

Người đến là Tôn Vân Hạo, gắng sức bưng một mâm đựng ba món ăn, một chén canh và một chén cơm. Dư Lộ vội bước lên nhận lấy.

"Nương, chứ?" Tôn Vân Hạo vẫn gọi cô là .

Không chuyện gì, cô nghĩ thông, cũng chỉ khó chịu một lát lúc nãy thôi. Bây giờ, khó chịu, gì mà khó chịu chứ, xong thì chịu như . Không c.h.ế.t thì chấp nhận, dù khó chịu hơn nữa thì đáng sợ hơn c.h.ế.t ?

Dư Lộ lắc đầu, "Không , con ăn ?"

Tôn Vân Hạo : "Con ăn ." Chỉ là ăn xong, ăn no.

Đứa nhỏ chuyện biểu lộ để ý, nhưng đôi mặt tự chủ thức ăn bàn.

Dư Lộ cầm chén đũa đặt xuống mặt Tôn Vân Hạo, : "Cơm nhiều quá, ăn hết, con ăn giúp một ít ."

Tôn Vân Hạo nuốt nước miếng, nhưng nghĩ đến lời phân phó của cái đáng sợ hồi nãy, vội vàng lắc đầu: "Con thực sự ăn , ăn no luôn." Cậu vỗ bụng : "Nương ăn , ăn mau, hình như cơm nước xong là nữa."

Nhất định là , lập tức đến tháng hai . Cô nhớ kĩ, trắc phi của Tiêu Duệ cửa mùa xuân năm nay. Lúc mà Tiêu Duệ còn ở bên ngoài, chỉ sợ trắc phi trong kinh của chờ đến nóng ruột nóng gan, về nhanh mới lạ.

"Con mau ăn , mấy thứ ăn hết thì sẽ tức giận." Dư Lộ : "Ta ăn hết, Vân Hạo giúp nuôi ăn . Con ăn một nửa, để nửa còn cho , nếu , thì sẽ giận ."

Nghe Dư Lộ , Tôn Vân Hạo thở dài một cái, đồng tình Dư Lộ, nhận đũa bắt đầu ăn. Cậu ăn một nửa chén cơm, ăn một phần ba đồ ăn, thấy thật sự ăn vô nữa mới trả bát cơm cho Dư Lộ.

Tuy Tôn Vân Hạo tuổi nhỏ nhưng giờ cụ Tôn dạy bảo tệ, ăn quy củ, sẽ để chảy nước miếng. Dư Lộ cũng coi là nguồn ấm duy nhất nên sẽ ghét bỏ, nhận lấy nhanh chóng ăn cơm.

Tiêu Duệ còn định , cô thể lỡ giờ .

Vừa ăn cơm xong, cửa gõ. Dư Lộ mở cửa.

Người ngoài cửa là Minh Nguyệt đang ôm bọc quần áo. Nàng thấy Dư Lộ quần áo chỉnh tề, tóc cũng loạn, sửng sốt giơ bọc quần áo trong tay cho Dư Lộ xem, "Dư chủ tử, đây là đồ Vương gia mua ở đường cho ngài, ngài mặc . Nô tỳ còn mua vải, đường về sẽ nhanh chóng một bộ cho ngài."

Dư Lộ gì, nhận bao quần áo định đóng cửa.

Minh Nguyệt vội hỏi: "Vương gia phân phó ngài xiêm y xong thì chúng xuất phát, nô tỳ giúp ngài y phục ?"

"Không cần." Dư Lộ , vẫy tay với Tôn Vân Hạo, kêu ngoài .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-142.html.]

Tiêu Duệ ở lầu Thôi Tiến Trung bẩm báo.

Thôi Tiến Trung : "Không Trần Chiêu tin ngài ở thành Kim Lăng gấp rút trở về kinh thành. Có điều lúc đường bộ, xuất phát sớm hơn chúng mấy ngày, chắc sẽ đến đấy sớm hơn chúng ."

Tiêu Duệ trầm ngâm một lát, : "Có bên Dương Châu tiết lộ hành tung cho ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thôi Tiến Trung lắc đầu, : "Tuyệt đối , nô tài dặn dặn . Nô tài cũng phái trong coi đường Trần Bì của , tuyệt đối khả năng tin truyền ."

Tiêu Duệ gật đầu, bảo: "Tạm thời đừng động , trở về kinh thành tính."

"Vâng." Thôi Tiến Trung khom lưng .

Lúc Dư Lộ xiêm y xong và xuống lầu, Tiêu Duệ ngẩng đầu, đúng dịp thấy. Hắn kêu Minh Nguyệt ngoài mua xiêm y, Minh Nguyệt còn chuyện cầu Dư Lộ nên chuyên tâm chọn mua xiêm y cho Dư Lộ.

Cô mặc bối tử* thêu hình hoa hải đường, váy màu trắng, lúc cứ đưa qua đưa khiến cô trông càng nhỏ nhắn xinh xắn hơn, hết sức động lòng . Chỉ là cái động lòng là trong mắt khác. Trong mắt Tiêu Duệ, Dư Lộ lúc và Dư Lộ lúc nãy tạo thành so sánh rõ ràng.

*Bối tử 褙子 hoặc背子: Là một loại trang phục mà phụ nữ, con gái thời Tống Minh thường dùng. Kiểu dáng là cổ áo vuông góc với vạt áo. Dưới nách tay áo bắt đầu mở rộng , bên hông thì dùng dây tơ lụa để buộc , phía thì dài quá gối. Thường thì tay áo và cổ áo viền hoa.Tiểu Thϊếp Không Dễ Làm - Chương 73Hắn vốn tưởng nàng nhỏ nhiều, nhưng thật cũng nhỏ bao nhiêu.

Chẳng qua... hừ lạnh một tiếng, Dư Lộ nữa, nhanh cửa. Lúc , trực tiếp lên xe ngựa của Tiêu Dật, đợi Minh Nguyệt kéo Tôn Vân Hạo đến liền để Tôn Vân Hạo , còn Minh Nguyệt thì chạy lên xe của Dư Lộ.

Minh Nguyệt cầu còn , kích động đến quỳ dập đầu cho Tiêu Duệ, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Duệ quá kém mới vội vàng xoay chạy .

Tiêu Dật thì chút hậm hực, gã nhéo tai Tôn Vân Hạo kéo lên xe ngựa, đạp xe.

Tôn Vân Hạo lảo đảo một cái, mắt thấy sắp ngã lên Tiêu Duệ, đáng sợ đến cỡ nào, nên nhắm hai mắt , dùng sức ngã sang bên . Cậu thà ngã xuống mặt đất đυ.ng xe ngựa còn đỡ hơn ngã lên nam nhân đáng sợ .

Ai cảm giác đau đớn theo dự liệu , hai bàn tay vươn ôm lấy đặt xuống nhuyễn tháp tiếng khiển trách: "Không mắt , ngã hư đầu bây giờ!"

Tôn Vân Hạo run run một cái, mặc dù cứu nhưng vẫn thấy sợ.

Tiêu Dật xe ngựa, lầm bầm: "Thất ca, thằng nhóc cũng con , ... Ối!"

Gã còn hết Tiêu Duệ giơ chân đạp xe ngựa, ngã phịch xuống đất. Tiêu Dật đau đến kêu thảm lên, Tôn Vân Hạo nhịn , ha ha hai tiếng, đó Tiêu Duệ trừng mới nghẹn .

Trên xe, Dư Lộ nhưng như thấy, ngờ thấy Minh Nguyệt vén rèm bên ngoài, mặt là nụ hả hê.

Minh Nguyệt cảm giác ánh mắt của Dư Lộ, lập tức đầu nhiệt tình với Dư Lộ, khen: "Dư chủ tử, ngài mặc xiêm y trông thật , y hệt như tiên tử ! Lúc nãy khi ngài xuống lầu, nô tỳ thấy Vương gia ngài chăm chú, hai mắt đều nỡ rời đấy."

Ơ, miệng nữ chính đại nhân ngọt thật đấy, nhưng mà, ngài thể nhắc đến Tiêu Duệ ?

Dư Lộ cay nghiệt : "Sao cho , xiêm y là ngươi mua đấy."

Loading...