Dư Lộ chút mệt lòng. Cô Minh Nguyệt, : "Cô đang lừa ? Cô ngẩng đầu lên coi!"
Minh Nguyệt buộc ngẩng đầu Dư Lộ.
Từ ánh mắt nàng, Dư Lộ thấy gì hết. Cô thở hổn hển xuống. Không , nếu Minh Nguyệt coi trọng Trần Bì thật thì cô đây? Tiêu Duệ nữ chính chân ái, chẳng nghĩa là cô , cả đời đều vùi lấp trong sân của Vương phủ?
Coi như đầu óc Vương phi Lâm Thục vấn đề chỉ hại một nhà, nhưng trắc phi Nhiễm Y Vân dễ đối phó! Trong truyện, vị và Dư Lộ nguyên lai đấu đá đến khói lửa nổi lên bốn phía đấy!
Dư Lộ , tiến lên kéo Minh Nguyệt dậy, thật lĩnh hội tâm tình của Minh Nguyệt khi nàng dùng sức khen Tiêu Duệ lúc nãy, bởi vì bây giờ cô cũng khen!
mà, cô cũng chỗ của Trần Bì, "Minh Nguyệt, giúp đỡ cô, thật sự là, ngăn cản cô , thể hại cô!"
"Trần Bì chỉ là một thị vệ. Vương phi nhà cô cô hầu hạ Vương gia, cô chịu, còn theo một thị vệ. Cô suy nghĩ cho cẩn thận, cơn nóng giận, Vương phi nhà cô chỉ mỗi phạt mỗi cô mà còn phạt cả Trần Bì nữa! Cô nhẫn tâm hại như ?"
"Còn nữa, cho cô , Trần Bì một đường tên là Trần Chiêu. Trần Chiêu là uy hϊếp mang Vương phủ. Trở kinh thành, Vương gia sẽ bỏ qua cho Trần Chiêu. Nếu Trần Bì là đường của Trần Chiêu, tất nhiên cũng sẽ liên lụy. Cho nên, cô thể gả cho , cũng thể thích , thể hại , càng thể hại chính !"
Dư Lộ dám học Lâm Thục trực tiếp đưa Minh Nguyệt cho Tiêu Duệ, nên lúc chỉ thể m.ó.c t.i.m móc phổi khuyên can.
Minh Nguyệt cũng vì bản nên hại khác. Nghe Dư Lộ thể sẽ hại Trần Bì, nàng chút chịu nổi, tiếp, ngay lập tức hỏng mất.
Nàng bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Dư Lộ, trực tiếp lên, "Ta bây giờ, bây giờ đây? Dư chủ tử, ngài thể cho nô tỳ nô tỳ nên gì bây giờ, nô tỳ nên cái gì bây giờ?"
Thấy cô nương sợ đến như , Dư Lộ cũng thấy hổ trong lòng. Thật Minh Nguyệt tầm tuổi cô, hết năm nay cũng mới mười bảy, vẫn là tiểu cô nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-146.html.]
Dư Lộ đành : "Không , . Cô suy nghĩ xem, suy nghĩ cho kĩ. Giờ chúng còn đang đường, cách kinh thành còn một đoạn nữa, một lát là cô nghĩ thông, thật theo Vương gia cũng tệ."
Minh Nguyệt chỉ , tiếp lời Dư Lộ.
Dư Lộ cắn răng do dự hơn nửa ngày, vẫn quyết định khen Tiêu Duệ! Cô : "Cô nghĩ xem, Vương gia quyền cao chức trọng, Vương gia tiêu sái tuấn lãng, Vương gia gia tài bạc triệu, Vương gia tấm lòng , là quá ! Không cô cũng Vương gia đối xử với , nếu Vương gia thể với thì cũng thể với cô. Cô suy nghĩ cho kĩ, đừng nữa."
Dư Lộ nhiều lời khen Tiêu Duệ. Nghe , Minh Nguyệt bối rối ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy nước mắt ngây Dư Lộ.
Dư Lộ vui mừng trong bụng, đang định cố gắng ngừng tìm vài cái ưu điểm cho Tiêu Duệ, chợt tiếng thản nhiên của nam nhân truyền từ ngoài : "Ồ? Thì trong lòng ngươi gia như ?"
Vừa xong, hạ nhân vén rèm xe lên, Tiêu Duệ nhanh chóng đến.
Dư Lộ vốn đang nửa lôi kéo Minh Nguyệt, thấy Tiêu Duệ tới, nhất thời sợ đến mức bệt xuống đất, cả kinh : "Sao, gia tới đây?"
Tiêu Duệ : "Thị vệ trong xe ngựa tiếng , gia đến xem một chuyện, chuyện gì ?"
Thì là như ! Cô và Minh Nguyệt đều quá tập trung, phát hiện xe ngựa dừng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Xe ngựa của Tiêu Duệ vốn xa hoa, dù sàn xe hai một quỳ một thì bên cạnh vẫn trống lớn. Tiêu Duệ lên nhuyễn tháp, hai tay đặt đùi, nghiêm túc Dư Lộ và Minh Nguyệt.
"Nào, , vì ?" Hắn hỏi: "Còn , vì khen khoa trương như ?"
Hỏi xong câu , đưa mắt Dư Lộ, mà Dư Lộ ánh mắt chòng chọc, lập tức chột cúi đầu.