Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:00:33
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Nguyệt dám gì.

Không Vương gia, nàng thể trắng trợn khen , nhưng nếu mặt, nàng rõ trong thời gian Dư chủ tử rõ tung tích Vương gia đáng sợ đến .

Loại thời điểm đương nhiên giao cho trong lòng Vương gia giải quyết. Nàng nhanh chóng quỳ xuống, : "Vương gia, nô tỳ bỗng nhiên nhớ đến lúc nãy Cửu Hoàng tử kêu nô tỳ lấy một vật cho , bây giờ nô tỳ thể ạ?"

Tiêu Duệ xua tay, ý bảo nàng .

Minh Nguyệt lên bỏ chạy, hề Dư Lộ lấy một cái, tinh thần cách mạng đồng cam cộng khổ gì cả. Dư Lộ bóng lưng nàng cắn răng, khi đầu vẫn đối mặt với Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ cho cô quỳ, cô vẫn cứ như . Váy giống như váy dài ở hiện đại, khi lo lộ cảnh xuân.

"Tại gì?" Tiêu Duệ gõ xe ngựa.

Người bên ngoài nhận chỉ thị, tiếp tục đánh xe về phía .

Nói, như thế nào chứ, nếu chỉ đoạn thì cô còn thể dối rằng vì cô quá yêu nên nhịn , cùng khác khen . nếu hết phía , khả năng phía , cử động của nàng là của một bà mối, tự khiên dây cho Tiêu Duệ và Minh Nguyệt.

Dư Lộ suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn thể đánh cuộc một .

"Vương gia vội vàng chạy về như là vì cái gì?" Cô hỏi Tiêu Duệ.

Sao hỏi ngược ?

Hắn vội vã chạy về như vì sắp tháng hai , mà tháng hai là lúc đón trắc phi cửa. lý do Tiêu Duệ nên lời.

Dư Lộ thấp giọng : "Tại Vương gia ? Vì Vương gia dành thời gian trở về cưới trắc phi, điều . Ta đang suy nghĩ, mặc kệ trắc phi là thế nào, nhưng với , nàng vẫn là một xa lạ hơn kém. Nếu tiếp nhận một như hầu hạ Vương gia, chi bằng nhận Minh Nguyệt thì hơn."

sắc mặt Tiêu Duệ, thấy mặt từ đầu đến cuối đều đổi gì mới đánh bạo tiếp: "Tại Minh Nguyệt theo Vương gia , chắc là Vương phi tâm đưa Minh Nguyệt cho Vương gia. Vương gia vô ý, Minh Nguyệt cũng tranh thủ, bèn chỉ điểm nàng hai câu. Cùng với trắc phi xa lạ, càng hy vọng Minh Nguyệt lương thiện theo Vương gia hơn, nếu , chung quy vẫn thể chuyện với ."

Nói xong lời , Dư Lộ tự động đổi tư thế thành nửa quỳ. Bởi vì lúc cô dứt lời, cô thấy rõ bàn tay đang gõ nhẹ xe ngựa của Tiêu Duệ bỗng nắm chặt .

Sau đó, bầu khí trong xe ngựa tĩnh lặng như chết, chỉ tiếng bánh xe ngựa lộc cộc, im lặng đến sợ cả .

Dư Lộ nín thở, hô hấp trở nên nhẹ. Một lúc lâu , cô thấy đầu động tĩnh, ngẩng đầu lướt qua thật nhanh, cô thấy Tiêu Duệ thu tay .

cái gì, đang bất an, Tiêu Duệ vươn tay kéo cô dậy, ôm cô đặt nhuyễn tháp.

"Gia..." Dư Lộ siết chặt, thoải mái kêu một tiếng.

Một tay Tiêu Duệ đặt gáy cô, tay đè ở n.g.ự.c cô. Thật lâu mới thản nhiên ừ một tiếng, thêm gì khác.

Dư Lộ ý gì, thấy tức giận, tự nhiên lòng đoán. Bây giờ cô thể thích ứng , thể phản kháng, thì tiếp thu. Cho dù giờ Tiêu Duệ giống như buổi trưa, cô cũng thể im lặng trong n.g.ự.c như .

Thậm chí, lâu thấy âm thanh gì, trong tiếng động theo quy luật của bánh xe, cô chậm rãi cảm thấy buồn ngủ.

Tiêu Duệ tiếng hô hấp đều đều của cô, chậm rãi tỉnh táo , cúi đầu Dư Lộ. Nàng nghiêng, một bên tai lộ những sợi tóc, còn một bên của gò má nữa. Trắng nõn như , xinh xắn như , khiến khác thích như , bắt đầu từ khi nào mà thích nàng đến thế, thích đến mức nỡ rời .

đây là một con , một món đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-147.html.]

Không món đồ theo tâm ý , kêu nàng gì thì nàng giống .

Đây là một tư tưởng của bản , gì, nhưng bởi vì nên thậm chí tình nguyện hủy tư tưởng và sự linh động, chỉ còn sự tuyệt vọng như tro tàn, tiếp thu vận mệnh.

Hắn thích tư tưởng và cá tính của nàng, thích sự lười biếng và phấn chấn của nàng, thích suy nghĩ, sự tùy hứng của nàng, thích sự linh động, sự đặc biệt của nàng, thích đến mức... dù nàng phạm lầm lớn, ngoài tìm nàng, tìm nỡ nghiêm phạt nàng.

mà, bây giờ, chỉ thể trơ mắt nàng biến thành như .

Hắn thích nàng như thế , thích.

sự thích đủ để bỏ qua nàng, mặc kệ nàng. Ngược , vì càng yêu thương nàng hơn, cho thấy hổ thẹn với nàng, cũng khiến cảm giác bất lực.

Thế sự khó lưỡng , bắt nàng trở về , nhưng thể bắt lòng của nàng.

Hắn thả nàng , nhưng lấy lòng nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn thở dài, đưa tay vén tóc nàng tai.

Kinh thành, mấy ngày đường suốt ngày suốt đêm, Trần Chiêu rốt cuộc về tới Vương phủ.

Hắn sống một đời, đương nhiên sống đời quan trọng nhất là quyền thế. Xuất và cảnh ngộ của quyết định quyền, giờ tiên tri, tất nhiên thế .

Đại ca Trần Bì thể truyền tin cho . Hắn đến Dương Châu, những cách khác. Chỉ là Vương gia phát hiện việc thì tính toán gì , ảnh hưởng đến đại ca Trần Bì của , còn , lúc tìm Dư Lộ ?

Nghĩ đến Dư Lộ, Trần Chiêu chỉ cảm thấy đau đớn nơi trái tim. vẫn tiếp tục chạy , dừng để cơn đau giảm bớt.

Cơn đau thể nhắc nhở .

Nhắc rằng trong quá khứ từng ngu như thế nào khi để nữ nhân lừa gạt nữa. Đời nàng lừa bản để nàng sử dụng, đời , nàng vẫn như .

Nàng phát hiện hại nàng mới rời , là ngay từ đầu, nàng hề thích , chỉ vì lợi dụng năng lực của để chạy Thành Vương phủ?

Đời đời , nàng đều thích ?

Mệt còn lo sợ cho nàng, sợ nàng bắt , thì đau lòng vì nàng phát hiện chân tướng. cho tới giờ, thấy, cũng do ngốc. Lúc , dù thể thoát , cũng cẩn thận hỏi nàng một chút, hỏi xem nàng rốt cuộc nghĩ thế nào, đến cùng từng thích !

Vương gia ở trong phủ, đại nha Minh Hà ngoài đón Trần Chiêu phòng khách gặp Lâm Thục.

Lâm Thục thấy Trần Chiêu thì chút phiền chán. Bây giờ nàng ở Thành Vương phủ, hầu như một ngày từng khỏi cửa phòng chính một , đều vì nàng giao tiếp, khác chê nàng, cũng hỏi Tiêu Duệ , khi nào trở về.

Mà ở Thành Vương phủ , điều nàng nhất là khác nhắc đến Tiêu Duệ, thậm chí mấy việc liên quan đến Tiêu Duệ, nàng đều . Bây giờ nàng vẫn luôn lừa dối , lấy lý do hạ nhân xung quanh đều từ Định Quốc Công phủ mang tới, nghĩ rằng đây là địa bàn của nàng.

cái tên Trần Chiêu chuyện quan trọng cần hồi bẩm. Nàng chuyện quan trọng gì mà với nàng nữa.

"Chuyện gì?" Thấy Trần Chiêu quỳ xuống, Lâm Thục cũng gọi lên, chỉ kéo dài giọng hỏi.

Trần Chiêu : "Bởi vì Vương gia còn trở , thuộc hạ nên đặt sổ sách thuộc hạ mang về từ Dương Châu ở , cho nên chuyên đến đây để xin chỉ thị của Vương phi."

Tiền lời sáu tháng cuối năm, lúc Tiêu Duệ qua cũng kêu mang một nửa về kinh thành cho Thừa Nguyên Đế, còn dư là mang về Vương phủ, chuyên môn quản. Trần Chiêu chỉ cần qua đấy lấy sổ sách sáu tháng cuối năm về.

Lâm Thục hứng thú với mấy chuyện , chỉ là sổ sách chứ cũng ngân phiếu, nàng miễn cưỡng với Minh Hà: "Ngươi dẫn theo Trần thị vệ đưa tất cả sổ sách đến phòng chính, đợi Vương gia trở về đưa đến thư phòng ."

Loading...