Thư phòng là trọng địa, ở Lâm gia nữ nhân  đến đó .
Minh Hà gật đầu, định   ngoài, nhưng Trần Chiêu thì vẫn quỳ  mặt đất   dậy. Hắn ngẩng đầu hỏi Lâm Thục: "Xin hỏi Vương phi, đại khái lúc nào Vương gia  thể trở về. Sổ sách bên Giang Nam  lấy về, nhưng hoạch định mới năm nay của bên Mạc Bắc còn  đưa qua. Vương gia  ở, thuộc hạ cũng   nên xử lý thế nào."
Tiêu Duệ ở nơi nào Lâm Thục còn  ,     lúc nào về. Nàng lạnh lùng lắc đầu, "Không ."
Trần Chiêu nhân tiện : "Lúc   đường trở về, hình như Vương gia  đến Kim Lăng. Thuộc hạ nghĩ lâu như , hẳn là  tìm  Dư chủ tử chạy trốn  chứ? Sao còn  về ,  là  gặp cảnh xuân, dự định  Giang Nam?"
Cái gì mà  gặp cảnh xuân, bây giờ trời còn đang se lạnh đấy! Dù Giang Nam  ấm áp hơn kinh thành thì cũng   cảnh xuân !
Trần Chiêu  như , còn đề cập đến việc Tiêu Duệ  tìm Dư Lộ,  mang Dư Lộ  du ngoạn. Đây là bí sự bên  mệnh lệnh  cho phép , nên bây giờ,  danh nghĩa, Dư Lộ đang dưỡng bệnh, Tiêu Duệ thì  tìm bạc cho quốc khố.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ai , thật  Tiêu Duệ là  đội nón xanh*, mà Dư Lộ thì thủy tính dương hoa**,   chạy theo dã nam nhân nào !
*Đội nón xanh:  cắm sừng.
**Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng  đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương; chỉ nữ giới tác phong tùy tiện  tình cảm  chuyên nhất.
 nàng  chỉ  thể giấu mấy chuyện  trong lòng,  thể   ngoài!
Bỗng nhiên Lâm Thục vỗ bàn, quát mắng: "Ngươi chỉ là thị vệ,  nên hỏi thì đừng  hỏi! Cút  ngoài!"
Trần Chiêu lập tức  dậy, cúi đầu lui  cửa.
Minh Hà  Lâm Thục, vội vàng đuổi theo Trần Chiêu  ngoài. Lúc kêu  mang hết sổ sách , nàng vẫn  nhịn   với Trần Chiêu.
"Trần thị vệ,  mấy lời, ngươi  thể   mặt Vương phi." Nàng lắc đầu, "Ngươi cũng   mới  phủ  thị vệ, cái gì  thể  cái gì  thể  ngươi hẳn đều . Ngươi  như ,   khiến   ghét hơn ?"
Đồng thời cũng thêm phiền cho mấy  thϊếp  hầu hạ Vương phi nữa. Vương phi vốn tâm tình  , tính cách đại biến. Giờ   đ.â.m một cái như , càng khó hầu hạ hơn.
Trần Chiêu  hàm hậu, : "Ta  suy nghĩ nhiều như , chỉ là quan tâm một chút mà thôi. Dù  Vương gia  giống  thường,   ở bên cạnh để bảo vệ ngài , luôn lo lắng cho an  của ngài."
Cái  cũng  lý. Làm hạ nhân,   trong lòng luôn  là chủ tử . Minh Hà thở dài,   gì xoay  rời .
Trần Chiêu thì nghĩ, đời    nhiều chuyện  giống như đời , Vương gia  để ý Dư Lộ. Nếu Minh Nguyệt  thể thượng vị,  đó Dư Lộ  tìm trở về, ngày qua ngày sẽ  khổ sở lắm.
Nếu như ,  khi trắc phi  cửa, dù   cũng  giúp nàng tìm một địch nhân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-148.html.]
Minh Hà trở  Chính viện, còn   cửa, nàng  thấy Minh Phương chạy ngang qua. Nàng vội vàng kéo nàng  , "Sao thế, vội vội vàng vàng, chậm  chút!"
Mặt Minh Phương đầy lửa giận, : "Nhị cô nương Nhiễm gia tới!"
Nhị cô nương Nhiễm gia là ai? Là  quen của Vương phi ? Minh Hà  hiểu, lát  mới kinh ngạc há to miệng, "Nhị cô nương nhà Lễ bộ Thị lang Nhiễm đại nhân?"
Minh Phương buồn bực : "Chứ  nữa! Ngồi xe ngựa chờ ở cửa, ngay cả thϊếp mời cũng  đưa tới, trực tiếp  đến cửa như , da mặt đúng là dày mà!"
Minh Hà   gì.  là da mặt dày thật, đây là vội vàng   phủ hả?  nếu  phủ thì cũng chỉ là một trắc phi, tính là cái gì chứ?
  qua đúng lúc tâm trạng Vương phi   nữa chứ!
"Chỉ sợ tâm trạng Vương phi hôm nay  . Lúc ngươi đáp lời thì chú ý một chút." Minh Hà dặn dò một câu  mới thả Minh Phương  qua.
Minh Phương châm chước bẩm báo.
Lâm Thục  , chân mày lập tức nhíu , "Nhiễm Y Vân? Nàng  tới  gì? Trước đó  đưa thϊếp mời tới ?"
Cô nương sắp xuất giá, sắp đến hôn kỳ  còn  phủ chạy loạn. Nhiễm Y Vân  phụ  là Lễ bộ Thị lang, nữ nhi Nhiễm gia hẳn    việc  quy củ .
Minh Nguyệt lắc đầu : "Không . Nô tỳ cũng hỏi , nhưng Nhiễm Nhị cô nương  chịu , chỉ yêu cầu gặp ngài."
Lâm Thục  lạnh một tiếng, : "Đi, gọi nàng tiến ."
Đây cũng  tới một , đợi tiểu tiện nhân họ Dư  về,  lo  ai trị ả. Nàng  Chính thê, cần đúng là mặt mũi, tọa sơn quan hổ đấu, lưỡng bại câu thương là  nhất.
Đến lúc đó Minh Nguyệt mới  cơ hội. Minh Nguyệt  cơ hội, cũng  nghĩa là nàng  cơ hội. Minh Nguyệt vốn trung tâm,   nếu  các nàng là tỷ , chắc sẽ đối xử với nàng  hơn nữa.
Nàng là đang giúp Minh Nguyệt. Nếu tùy ý tìm  gả cho thì    bằng ở  Vương phủ chứ. Đến lúc sinh  con trai, nàng   xin phong Minh Nguyệt thành trắc phi. Lúc đó Minh Nguyệt là  gần nàng nhất . Hơn nữa, con trai nàng  sinh   thể  kí danh  trưởng tử, kế thừa  bộ Vương phủ, đây là chuyện  ngoài nghĩ cũng  dám nghĩ đấy.
Đây cũng coi như là đền bù cho nàng . Nếu , một cái thứ nữ như nàng   nhất định  tư cách  trắc phi của Thành Vương.
(Biết là  nên xen ngang thế  nhưng bà Vương phi Lâm Thục  đúng là  bệnh mà =="  khó chịu thật ).
Bởi vì nghĩ như  nên lúc thấy Nhiễm Y Vân, mà Nhiễm Y Vân cũng đủ tôn kính, Lâm Thục   chút  vui nào mà còn nhiệt tình tiếp đãi nàng.
 Nhiễm Y Vân vì lén lút tới cửa nên lúc   chút nhút nhát. Uống hết ba chén , nàng mới rụt rè mở miệng, "Vương phi,   bây giờ Vương gia đến , lúc nào  thể trở  kinh thành?"