Hai vị di nương vui
vẻ mà đến, mất hứng mà về, về nghĩ thế nào thì Dư Lộ . Cô
yên lặng suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy hôm qua việc giải thích vì
đắc tội Tạ di nương hình như đúng cho lắm.
Tại
hôm nay hai vị di nương tới? Lý do đơn giản, hôm qua cô với Tạ di nương hòa thuận. Trong mắt các nàng, cô sủng ái nhất,
là hai di nương sủng ái, cho dù là nịnh bợ cô,
mượn sức cô để tiếp cận Tiêu Duệ, cũng cần lấy lòng cô . Thái
độ hiền hòa của cô giống như đưa cành ô liu , Tạ di nương nhận thì , đồng thời cũng kéo tới Đào di nương nữa.
Hôm nay hai
vị di nương tới cũng là vì . Nếu cô gặp họ, giống như tiếp nhận họ
, cho dù cô cái gì, hai vị di nương vẫn sẽ cô, sai đánh đó.
Đây do cô tự kỉ, thật sự là Tiêu Duệ ‘sủng ái’ cô rõ ràng.
Cho nên cái việc lấy lòng , cô từ chối, nhưng cũng chấp nhận, hình như sẽ đắc tội khác?
Một bên là Vương phi và nữ chính là nha bên cạnh Vương phi, chân ái
tương lai của nam chính; bên khác là hai vị di nương sủng ái. Cái nào nặng cái nào nhẹ, quá rõ .
Cho nên, nhất định thể đồng ý .
Nghĩ rõ ràng xong, Dư Lộ đặt chuyện sang một bên.
Vì sáng nay cô dậy muộn, suy nghĩ như nữa nên đến bữa
trưa. Trưa nào Tiêu Duệ cũng trở , Dư Lộ gì để băn
khoăn, hổ tại núi, hầu tử xưng vương, cô gọi Hương Lê để chọn
món.
“Chủ tử ăn gì trưa nay?” Hương Lệ cẩn thận với Dư Lộ.
Dư Lộ như , : “Trưa nay nấu cơm, cá luộc*, thêm thịt viên, đậu xào**, với cả canh nấm*** nữa.”
*Cá luộc:
**Đậu xào:
***Canh nấm:
Phải là từ khi xuyên đến đây, chỗ hai cái, một là xuyên đến Vương phủ, tiểu thϊếp sủng ái, ăn cái gì cũng mà
trả tiền, Tiêu Duệ phản đối, hạ nhân cũng dám gì;
hai là một thể , món gì hồi ăn thích ăn, ở đây đều thể ăn cho thỏa thích .
Nếu do kết cục trong truyện khá thảm thì Dư Lộ định c.h.ế.t già ở Tầm Phương viện
. Dĩ nhiên cũng chỉ nghĩ mà thôi, so với ăn, cô càng thế
giới bên ngoài hơn. Nếu một soái ca tuấn tiêu sái, thể xác và
tinh thần đều sạch sẽ, chỉ thích mỗi cô cùng thì càng .
Hương Lê gì, lĩnh mệnh xuống.
Buổi trưa Dư Lộ khống chế cái bụng, chỉ ăn đủ quá no. Ăn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-15.html.]
xong vô phòng một lát, ăn hoa quả. Trong phòng đặt tòa
đá, bên cạnh hoa quả, lúc ăn vô thoải mái ngon miệng.
Tiêu thực xong, ăn hoa quả, đó là ngủ trưa.
Chậc, cuộc sống như heo thật là !
Bây giờ Tiêu Duệ đang việc ở Hộ bộ, nhưng mà vì xuất cung xây
phủ, ngoại trừ việc năm ngoái chuyện ích nên phong là
Thành Vương, cũng việc gì cho cả. Bây giờ là ở
Hộ bộ, thật là theo Tam Hoàng tử Tiêu Du để học tập mà thôi.
Theo Tiêu Du, trừ còn Cửu Hoàng tử Tiêu Dật, là em ruột của Tiêu Duệ.
Hai theo Tiêu Du tra xét sổ sách một hồi, đợi Tiêu Du mang sổ sách tiến cung gặp Hoàng Thượng, hai mới thể thả lỏng nghỉ ngơi.
“Lão Tam đúng là mà! Trời nóng thế mà như
thấy . Nóng c.h.ế.t lão tử!” Tiêu Dật , hình tượng dựa
ghế, tay thì dùng sức phe phẩy cái quạt.
Tiêu Duệ cũng đang cầm quạt, xong liền thu quạt , đập đầu : “Nói cẩn thận!”
Tiêu Dật nghiêng trốn tránh, tức giận trừng Tiêu Duệ một cái, quanh một lượt, : “Thất ca, chỗ chỉ hai chúng , ngay cả con ruồi cũng bay vô , cẩn thận quỷ gì!”
Hai đều do Huệ Phi sinh , nhưng Tiêu Du là do Chính cung Hoàng Hậu nương
nương sở sinh, tuy ở Thái tử, nhưng địa vị của Tiêu Du vẫn cao
hơn so với bọn . Tiêu Duệ sợ Tiêu Du, cơ mà thể
lo cái trương miệng hồ ngôn của .
“Tai vách mạch rừng!” Hắn : “Có lời gì thì lát thể riêng. Ở Hộ bộ thì thành thật chút cho !”
Tiêu Dật bất mãn hừ một tiếng, cuối cùng vẫn như ca ca mong , đổi
trọng tâm câu chuyện, hạ giọng hỏi Tiêu Duệ: “Thất ca, mỹ nhân đưa , thế nào?”
Tiêu Duệ nhớ hỏi nào: “Cái gì?”
“Giả bộ cái gì. Ở mặt còn giả vờ đắn.” Lúc , mặt Tiêu
Duệ lộ nụ ranh mãnh: “Đệ giờ vì thích nữ sắc, còn do cung nữ mẫu phi cho đều nhạt nhẽo, ở
giường như cá c.h.ế.t . Cái đưa tệ đúng ? Nghe trúng một cung nữ, mẫu phi thưởng cho ? Nghe
bảo dáng dấp cũng tệ, so sánh hai cái, thích nào hơn?”
Tiêu Duệ khỏi nghĩ đến Dư Lộ.
Lúc đó vô ý gặp nàng, đó tỏ ý với mẫu phi. Rốt cuộc là
đến phủ thϊếp, bình thường nàng cũng ngoài, tuy bộ
mặt giống , nhưng mẫu phi thương , cuối cùng cũng đồng ý.
nuôi nàng trong phủ, nỡ chạm nàng, cũng là dám chạm.
Ngoại trừ hôm qua mê tâm hồn, giờ nhiều nhất cũng chỉ là sờ tay, mấy chuyện khác, .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thất ca, là đang nhớ dư vị so sánh đấy chứ? Ha ha
ha ha ha –” Tiêu Dật đến chảy cả nước mắt: “Đệ nè, từ khi nào
mà ngài trở nên thành thật . Đệ chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi,
ý rõ .”