Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:00:44
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dư Lộ yên lòng , một một nguyên nhân Trần Bì thích hợp cho Minh Nguyệt, thấy trong thời gian ngắn nàng nhất định thể tìm ý trung nhân mới thì mới yên tâm, thường thường giật dây nàng qua bên Tiêu Duệ hầu hạ.
Ở đường, đưa điểm tâm thì cũng là đưa .
Đến trạm dịch nghỉ ngơi thì đưa đồ ăn, đưa nước tắm và an bài nàng qua hầu hạ Tiêu Duệ tắm rửa y phục.
Cứ như , bất tri bất giác cô danh tiếng hiền thục. Thỉnh thoảng Thôi Tiến Trung cũng khen Dư Lộ mặt Tiêu Duệ, cả Tiêu Dật cũng buồn bực.
Trong xe ngựa, gã hỏi Tiêu Duệ đang bưng đĩa bánh đậu đỏ bất động thật lâu, "Thất ca, chứ đến cùng đang đùa cái gì ? Đằng là xe ngựa của , mỹ thϊếp như hoa thì đang chờ, mà cứ trong xe của để gì chứ?"
Gã còn kéo Minh Nguyệt tới, thỉnh thoảng giải buồn một chút nữa. Dọc đường chung với một đại nam nhân như Thất ca, đúng là một chút vui vẻ cũng , gã sắp buồn bực đến c.h.ế.t .
Tiêu Duệ liếc gã một cái, cầm khối bánh đậu đỏ nhét tay gã, "Ăn !"
Ăn chút đồ để im miệng !
Cũng đang buồn chán, ăn thì ăn thôi. Tiêu Dật cầm khối bánh cắn, hàm hàm hồ hồ hỏi Tiêu Duệ: "Thất ca, tiểu thϊếp của đúng là quan tâm mà. Nhìn mấy ngày xem, hôm thì đưa điểm tâm đưa , hôm thì đưa đồ ăn ngon đến, đây là chờ đến xem đấy! Huynh cũng ác quá , dĩ nhiên một cũng ."
Theo thấy, dọc đường hai cũng chuyện gì xảy , đột nhiên Thất ca đổi bộ mặt khác ?
Chẳng lẽ chán ghét nên vứt bỏ ?
nếu thì nên chỉ , lưng thì chỉ điểm Minh Nguyệt và Thôi Tiến Trung, chỉ sợ hầu hạ khiến như ý .
Tiêu Dật cảm thấy, chuyện thật khó hiểu.
Tiêu Duệ ngắt miếng bánh đưa lên miệng. Bánh ngọt mịn, đúng là ngon thật, nhưng lời Tiêu Dật xong, cảm thấy vị ngọt lập tức biến thành vị đắng.
Người đều nàng quan tâm , nàng, nhưng , nàng nghĩ như . Mình tìm nàng, chỉ sợ nàng càng vui vẻ hơn. Mà nàng lượt nhớ đến , đưa các loại đồ ăn cho , cũng chỉ vì khiến Minh Nguyệt cơ hội qua đây mà thôi.
Nàng còn thu Minh Nguyệt nữa.
còn ...
Lên đường nhanh như , mặc dù vòng vèo chút, nhưng ở giữa tháng Hai, lúc đều áo xuân, đoàn rốt cuộc đến kinh thành.
Đêm , ở trong một nhà nông vùng ngoại ô cách kinh thành xa, sáng hôm thể kinh. Bởi vì tiểu viện đủ lớn, hạ nhân bảo vệ Tiêu Duệ và Tiêu Dật nên chỉ chọn tiểu viện của hai nhà. Dư Lộ thể ở một một phòng nữa, khi ăn cơm tối lâu, Tiêu Duệ tới.
Điều kiện của nhà tính kém. với Tiêu Duệ mà , nó vẫn là tường đất phòng rách, ghét bỏ phòng, thấy Dư Lộ đang ánh đèn một cái khăn tay.
Ngọn đèn trong phòng tối. Vừa phòng, dù Dư Lộ lập tức ngẩng đầu nhưng vẫn thấy rõ mặt mũi nàng. cái bóng ngọn đèn chiếu lên tường của nàng hình như trông mập hơn ít. Bởi vì áo mùa xuân nên mỏng, nàng lên, tường lập tức thấy rõ đường cong của nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xem trong mấy ngày tìm nàng, nàng quả nhiên sống .
"Gia, ngài ." Đầu tiên Dư Lộ hoảng hốt, lập tức phản ứng , đón Tiêu Duệ phòng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-151.html.]
Tiêu Duệ , Dư Lộ lập tức xoay khỏi phòng, chỉ là tìm khắp sân mà vẫn thấy Minh Nguyệt, cô buộc tự nấu nước, mang theo nửa thùng nước ấm phòng.
Tiêu Duệ đang cầm cái khăn Dư Lộ để giường . Dư Lộ đổ nước chậu gỗ, cởi giày cho Tiêu Duệ, trong miệng cũng rảnh rỗi, khen: "Gia cảm thấy cái khăn tay thế nào? Có trông lắm ? Đôi uyên ương trông như sống , đây là khăn do Minh Nguyệt đấy. Còn , bộ áo xuân cũng là do Minh Nguyệt , lúc chạy khổ cực như mà nàng vẫn thể , đúng là khiến khác bội phục."
Tiêu Duệ ném khăn tay sang một bên, khom lưng cầm tay Dư Lộ.
Dư Lộ ngẩng đầu , "Gia ngâm chân ? Chạy một ngày đường, chân sẽ khó chịu lắm, ngâm ngâm thả lỏng một ít."
"Không cần ngươi tới hầu hạ." Tiêu Duệ , kéo Dư Lộ dậy.
Dư Lộ : " mà lúc nãy ngoài thấy Minh Nguyệt, thôi cứ để hầu hạ ngài . Lúc ở Vương phủ, cũng hầu ngài ăn dưa hấu còn gì, việc ."
Tiêu Duệ vẫn cầm tay cô thả. Hắn tìm nàng lâu như , nàng chẳng quan tâm, lúc , nàng cũng chút vui sướиɠ cự tuyệt gì, cứ thản nhiên đối mặt.
"Không cần." Hắn lặp .
Kéo Dư Lộ lên để nàng một bên. Hắn khom lưng cởi vớ, đặt chân chậu nước.
Dư Lộ chỉ giả bộ thản nhiên bên ngoài thôi. Ngày mai liền thành, tối nay Tiêu Duệ bỗng nhiên tới, cô thể suy nghĩ nhiều ? Ai Tiêu Duệ chợt đến vì việc gì, gì chứ?
Trong lòng Tiêu Duệ cơn tức rõ cũng tả rõ, nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn chủ động mở miệng, "Ngày mai là thành ."
Dư Lộ tiếp lời, : "Vâng, đến giữa tháng Hai , hôn kỳ của Vương gia và trắc phi định ngày nào?"
Giống như sợ phiền não , mở miệng liền chặn miệng .
Tiêu Duệ đầu sang, : "Định ở ngày hai mươi lăm tháng Hai. Làm , ngươi cũng ngóng trông ?"
Dư Lộ thế nào, chỉ hòa hoãn : "Ta ngóng trông thì xem Vương gia. Nếu Vương gia chờ mong, tự nhiên cũng chờ mong, vui vẻ Vương gia."
là cái miệng ngọt, lời dễ cả một sọt, cái nào thì cái đấy cho ngươi . còn lòng... do quá tham lam , , thì nên lòng nữa?
Tiêu Duệ bỗng nhiên : "Ngày mai thành, tin cũng về Vương phủ . Ngày mai... lẽ Trần Chiêu sẽ ngoài thành nghênh đón. Được , về phủ ít ngày, ngươi còn ?"
Làm cô , đương nhiên cô . Dư Lộ gật đầu, chẳng qua trong lòng chút căng thẳng, sắp thành , Tiêu Duệ bỗng dưng nhắc Trần Chiêu với cô là ý gì?
Lẽ nào, còn hoài nghi cô với Trần Chiêu ?
Tiêu Duệ cụp mắt, đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên : "Tiểu Lộ Nhi, ngươi cảm thấy, gia nên xử trí Trần Chiêu như thế nào?"
"Tùy ngài." Dư Lộ cơ hồ suy nghĩ, trực tiếp .
Cô lợi dụng Trần Chiêu mang cô thoát Vương phủ là cô đúng, nhưng Trần Chiêu ám hại cô là Trần Chiêu sai, cho nên với kết quả mà Trần Chiêu gặp, cô chút ý kiến gì.
Trần Chiêu hại cô thành công, cô trả thù là . Vì Trần Chiêu cầu tình, đây là việc khả năng.