Minh Phương cẩn thận lưng Tiêu Duệ, hình cao lớn trong bóng đêm, trong lòng nhịn thấy hồi hộp.
Người ngoài thể nhưng mấy thϊếp hầu hạ Vương phi như các nàng rõ rằng trong lòng Vương phi mâu thuẫn với Vương gia, cho Vương gia gần . Hôm nay gọi Vương gia tới chỉ vì thể diện và địa vị của nàng trong Vương phủ.
Bây giờ Minh Nguyệt ở, Vương phi chịu, việc hầu hạ Vương gia tất nhiên sẽ rơi xuống đầu mấy các nàng. Minh Hà ý đó, Minh Tâm dám tranh giành với nàng, nên tối nay là cơ hội của nàng.
Nàng khỏi đưa tay sờ khuôn mặt đang nóng. Một nam nhân như , tuấn quyền cao chức trọng, nếu thể sủng hạnh bản , dù chỉ là một đêm xuân tiêu, c.h.ế.t cũng đáng giá.
Tiêu Duệ cửa phòng chính.
Tuy trong lòng Lâm Thục suy tính khác nhưng vẫn là một thê tử thì nên gì và nên gì, nên nàng chủ động chào đón với vẻ mặt ôn hòa, nghênh Tiêu Duệ phòng trong, thổi đưa cho .
Tiêu Duệ nhận cầm trong tay, nhíu mày Lâm Thục, "Chuyện gì?"
Lâm Thục là lòng tự trọng mạnh, dù tối nay nàng ý định gì đó với Tiêu Duệ nhưng nàng vẫn gọi đến, nên khi Tiêu Duệ hỏi , nàng cảm thấy từng cơn hổ xông thẳng lên não.
Nàng im lặng một lát, thẳng Tiêu Duệ, trong giọng mang theo mấy phần chất vấn: "Gia dự định tối nay nghỉ ở Tầm Phương viện ?"
Đến giờ cơm, nàng vội vàng đuổi , còn vẻ mặt ghét bỏ, nhưng đến lúc ngủ, nàng hùng hồn gọi trở về. Nàng coi là cái gì? Công cụ để nàng giữ thể diện ?
Tiêu Duệ đặt chén lên bàn, hỏi ngược : "Gia ở nơi nào, cần sự đồng ý của ngươi ?"
Dù phu thê ở gia đình bình thường cũng thê tử dám quản trượng phu buổi tối ngủ ở . Trong bảy tội, đố (đố kỵ) là một trong đó.
Lâm Thục hỏi ngược liền hiểu ngay, nhưng bởi vì hiểu, trong lòng càng cảm thấy mất mặt và uất ức hơn.
Nàng há miệng, một lúc lâu mới : "Gia liền đến tháng Hai, bây giờ trở về, cho dù chỉ là giả vờ giả vịt thì cũng nên qua đêm ở phòng thϊếp chứ? Nếu ... nếu thϊếp để mặt ở ? Gia, nếu gia thích thϊếp thì đây từ chối cửa hôn sự cho , hà tất cưới thϊếp, nhục nhã thϊếp như . Gia là đang chướng mắt thϊếp chướng mắt phủ Định Quốc Công?"
Nếu lời với vẻ mặt và giọng khác, dù câu cuối cùng thì cũng sẽ khiến khác thấy đáng thương. Chỉ cần nam nhân còn chút lương tâm, tự nhiên sẽ theo ý của nàng. mà Lâm Thục là Đại tiểu thư của phủ Định Quốc Công, giả vờ đáng thương, cao ngạo bẩm sinh, lời giống như tìm sự đồng cảm mà giống như đang uy hϊếp hơn.
Tiêu Duệ tức giận mà chút buồn , hỏi Lâm Thục: "Đây là ý của ngươi ý của phủ Định Quốc Công?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-161.html.]
Lâm Thục vẫn rõ lời ngu xuẩn. Nàng lấy lòng Tiêu Duệ, chỉ phần tôn vinh và thể diện của Vương phi, cho nên động não nghĩ nhiều, trực tiếp nhanh chóng giải quyết, Tiêu Duệ dễ chịu, nàng cũng sẽ hơn.
"Ý của ai mà chẳng giống . Dù Vương gia sủng ái Tầm Phương viện, việc sủng thϊếp diệt thê vẫn nên thì hơn." Lâm Thục thêm một câu, ý uy hϊếp bên ngoài càng đậm hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Duệ nhẹ, bỗng : "Vương phi sống với gia, đây kêu cha ngươi từ chối cửa hôn sự để cần đến Vương phủ của gia?"
Lâm Thục bật thốt: "Đây là thánh chỉ tứ hôn, cha thϊếp dám..." Nói một nửa thì tiếp nữa. Thánh chỉ tứ hôn, cha nàng dám cự hôn, Tiêu Duệ tự nhiên cũng dám.
"Xem Vương phi hiểu." Tiêu Duệ dậy, Lâm Thục bước bên ngoài.
Giống như biểu tỷ Ngu Văn năm đó , gả xa đến Mông Cổ nhưng vẫn . Mà đến , dù Cửu sủng ái nhất, dù thích cái vị Hạ gia nhưng cũng từng dám kháng hôn.
Phụ hoàng phụ hoàng, đầu tiên là hoàng, đó mới là phụ.
Thê tử của các Hoàng tử vốn là do Hoàng thượng chỉ hôn, khi thành thể sống hòa hợp là nhất, nếu thể thì cũng chỉ nuôi ở nhà, dành cho nàng sự vinh quang của Vương phi.
Minh Phương bóng lưng xa của Tiêu Duệ, vội vã phòng, nhưng ngờ bước liền một chén bay tới, trực tiếp đập trán nàng, theo đó là tiếng mắng xen tiếng của Lâm Thục, "Cút ngoài!"
Nàng càng hoảng sợ, vội vàng che trán lui .
Trong màn đêm, Tiêu Duệ càng càng nhanh, lúc cửa Chính viện thì chợt ngừng , đầu cửa phòng chính.
Mới Thôi Tiến Trung giữ ngoài cửa nên cũng Tiêu Duệ và Lâm Thục chuyện gì. Chỉ là thấy sắc mặt Tiêu Duệ , lão đoán hai hẳn là tan rã trong vui nên dám lên tiếng, cúi đầu thở nhẹ, chỉ hy vọng Tiêu Duệ quên lão mới .
Tiêu Duệ một lát, nghĩ đến cái gì, thở dài một . Hắn về thư phòng, nữa hướng Tầm Phương viện.
Thôi Tiến Trung lau trán một cái, vội vàng đuổi theo.
Đến Tầm Phương viện phát hiện cửa sân nhỏ đóng . Thôi Tiến Trung dám mặt Tiêu Duệ, bước lên phía đẩy, đúng là đẩy .
Dư chủ tử thích tìm đường c.h.ế.t , Vương gia trở , ngươi đóng cửa sớm như là để gì chứ? Thôi Tiến Trung nhịn than thở, giơ tay lên định gõ cửa.
Tiêu Duệ đột nhiên : "Không cần."